Chùm thơ Tinh Hoa – Ngô Thị Mai (TP. Đà Nẵng)

06/01/23 – 04:01

Tác giả Ngô Thị Mai

Chờ người lữ khách

Đường xa muôn vạn dặm
Có ai còn nhớ không?
Lẫn trong làn sương khói
Giữa vườn hoa ngát hương
Bà Nà mãi còn vương
Bước chân người lữ khách

Bàn tay dựng bên vách
Nâng cầu Vàng lên mây
Núi rừng chim mê say
Dạo lên muôn khúc nhạc

Nghe âm vang tiếng thác
Róc rách nước lưng đèo
Suối bốn mùa trong veo
Nước trườn qua kẽ đá

Vườn hoa tươi đẹp quá
Hương tỏa ngát núi rừng
Là đà mây lưng chừng
Ấp ôm từng vách đá

Thiên nhiên tươi đẹp quá
Em cứ mãi mộng mơ
Lòng bổi hổi đợi chờ
Bước chân người lữ khách.

 

Tâm sự người thầy

Thu đi rồi vẫn nồng nàn hoa sữa
Sân trường đêm đọng lại giọt yêu thương
Bao nỗi niềm tâm sự dưới mái trường
Nghề nhà giáo với muôn vàn cảm xúc

Lần đầu tiên nhận quyết định lên bục
Xa quê hương lòng rạo rực với nghề
Bao năm rồi bên con trẻ say mê
Quên đi hết những bộn bề cuộc sống

Luôn tâm huyết với biết bao hy vọng
Góp sức mình nhỏ bé để dựng xây
Gieo yêu thương tình yêu trẻ đong đầy
Mong ngày mai tương lai con toả rạng

Tình yêu nghề vẫn cháy theo năm tháng
Mặc nắng mưa mỗi sáng đón bình minh
Cô vẫn nở trên môi nụ cười xinh
Bên con trẻ… vẽ dáng hình đất nước

Gieo cho con… biết bao niềm mơ ước
Bỗng thấy lòng… thật hạnh phúc biết bao
Chuyến đò chiều… lòng lại thấy nao nao
Mai xa rồi… mong sao được gặp lại.

 

Ảnh minh hoạ internet

Về Quảng Trị

Muốn một lần
Về Quảng Trị quê anh
Thăm Thành cổ
Thắp nén hương lên mộ
Để tưởng nhớ
Bao anh hùng máu đổ
Cho quê hương
Cho đất nước hồi sinh

Em muốn về
Đất Quảng Trị linh thiêng
Để cùng anh
Xuôi ngược dòng Thạch Hãn
Thả hoa đăng
Ấm lòng bao chiến sĩ
Đã hy sinh
Vì chiến đấu kiên cường

Muốn cùng anh
Lang thang bờ Hiền Lương
Dạo Cửa Tùng
Ngắm sắc màu nước biển
Nhìn ra xa
Cảnh hải âu bay liệng
Hướng mắt về
Cồn Cỏ lúc chiều buông

Quảng Trị ơi
Sao em thấy yêu thương
Những người con
Nơi gió lào cát trắng
Sống chân thật
Và nghĩa tình sâu nặng
Muốn một lần
Về nơi ấy quê anh.

 

Đời đẹp lắm

Dẫu khúc khuỷu, ngoằn ngoèo sông vẫn chảy
Và cứ thế mỗi ngày đổ biển xa
Mỗi mùa về vẫn mang nặng phù sa
Chở nước ngọt hiền hòa qua khắp chốn

Cuộc đời người lắm lúc cũng bề bộn
Thi thoảng buồn lại có lúc thăng hoa
Ta cố gắng nhưng chẳng phải bôn ba
Dẫu lo xa chắc gì được như ý

Đời đẹp lắm… em ơi, cứ hoan hỷ
Mãi yêu đời và vui vẻ mọi nơi
Em thấy đó như con sóng biển khơi
Hoà theo gió ngàn năm đùa với biển

Đừng khóc nhé… dù giữa đời có biến
Cứ cười hiền rồi mọi chuyện sẽ qua
Dù mùa đông dẫu mưa gió nhạt nhòa
Xuân vẫn đến trong bài ca hy vọng.

Ngô Thị Mai

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: