14/12/22 – 03:12
Về thăm quê anh
Em về phố núi quê anh
Hương Sơn một giải non xanh mịt mùng
Đồi chè xanh mướt điệp trùng
Dòng sông Ngàn Phố khôn cùng đẹp xinh
Nơi đây phong cảnh hữu tình
Đôi bờ Sông Phố in hình nên thơ
Đẹp xinh như một giấc mơ
Nhớ sao ngày ấy tuổi thơ vui đùa
Ngày xưa dệt vải thêu thùa
Nương dâu bờ bãi gió lùa mơn man
Lại thêm có cả nghề đan
Dần sàng rổ rá râm ran cả làng
Bến sông Sơn Thịnh rộn ràng
Chiều hè em gái cùng chàng tắm sông
Thẹn thùng ửng đỏ má hồng
Làm anh xao xuyến tình nồng muốn trao
Xa kia cửa khẩu vùng cao
Sương giăng mờ ảo đẹp sao hỡi người
Sơn Kim nước nóng tuyệt vời
Một lần ghé tới suốt đời nhớ luôn
Em muốn tìm hiểu ngọn nguồn
Phố Châu thị trấn nỗi buồn quên ngay
Phố thị nay đã đổi thay
Nhà hàng khách sạn đắm say mọi người
Quê anh trai gái xinh tươi
Nụ cười rạng rỡ tình người thẳng ngay
Bồn chồn thao thức đêm nay
Nhớ bao kỷ niệm đắm say xóm Đồng (Đồng Vực)
Em về thăm lại quê chồng
Yêu thương gắn bó tình nồng anh ơi!
Mình về Hà Tĩnh anh nhé
Mình về chốn cũ nhé anh
Làng quê một thuở chân thành mến yêu
Đường làng gió thổi ban chiều
Giọt sương buông xuống nhớ nhiều đêm mưa
Mình về lối cũ ngày xưa
Vòng quanh gấp khúc say sưa nỗi niềm
Nhớ bao kỷ niệm êm đềm
Ai xưa ghẹo nguyệt bên thềm xuyến xao
Mình về nhớ lại hôm nao
Thì thầm tiếng vọng tâm giao chúng mình
Hoàng hôn hun hút bóng hình
Ẩn trong đêm tối chúng mình trao duyên
Từ ngày em bước lên thuyền
Theo anh về bến tình duyên đến giờ
Bao ngày em vẫn đợi chờ
Về thăm Hà Tĩnh mộng mơ quê mình
Mình về hâm nóng duyên tình
Như ngày xưa ấy chúng mình bên nhau
Thời gian sao quá trôi mau
Chúng mình hai đứa cùng nhau ta về.
Về lại bến đò Choi!
Đò Choi đi học ngày xưa
Hoàng hôn chiều muộn đò vừa sang sông
Ngày xưa bến rộng mênh mông
Dập dềnh sóng nước bóng hồng cùng tôi
Vẫn nguyên bến cũ đó thôi
Dòng sông nước chảy tình tôi đâu rồi
Bỗng dưng lòng thấy đơn côi
Vẫn còn lưu luyến bờ môi của người
Nước sông nay đã cạn dần
Bến Choi vẫn đó ai cần đò xưa
Bây giờ đò chẳng đón đưa
Nhịp cầu bắc mới đò xưa để hoài
Rêu phong phủ kín bến dài
Bóng hồng xa vắng thuyền dài lặng yên
Nỗi buồn chẳng thể gọi tên
Chút duyên xưa cũ … tình quên mất rồi
Một mình dạo bước bồn chồn
Lặng nghe sóng vỗ cô hồn tim tôi
Thôi đành dĩ vãng mà thôi
Bến xưa người cũ xa rồi giấc mơ.
Đinh Nho Thắng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang