Ngày Đông Ấm Áp – Tác giả Nguyễn Thị Thu Thủy

Ảnh minh hoạ internet

06/12/22 – 10:12

Tác giả Nguyễn Thị Thu Thủy

 

NGÀY ĐÔNG ẤM ÁP

          Sương mờ dăng quanh phố núi, đường xa bon trên dặm trường đẩy dần núi non ra phía sau tầm nhìn. Người đàn bà vượt 700 km đi hỏi vợ cho con nơi địa đầu tổ quốc. Người ta con thành gia thất thì vui, còn nàng thì buồn vời vợi.

          Bởi những mùa đông, khi cúc hoạ mi chúm chím trắng cả cánh đồng hoa hay tạo thành những nét dịu dàng thanh tân nơi đường phố, nàng chỉ ước mình như bông họa mi bé nhỏ ấy, góp vẻ đẹp và sự hân hoan lúc mùa sang cho phố phường. Nàng còn quá trẻ để làm mẹ chồng bởi từ lúc xác định đơn chiếc nuôi con, mỗi lần men rượu làm hồng đôi má, cặp mắt long lanh để những người đàn ông luôn trầm trồ vẻ đẹp như ma nữ, muốn che chở cho nàng, nàng lại như con nhím xù lông rồi lủi đi mất.

          Đến mùa hẹn mấy năm về trước, con trai nàng đã dính mũi tên Thần Tình ái, nhanh chóng ngã vào tình yêu cô thôn nữ háo hức những ngày đầu ra thành phố. Nàng thu vén tổ ấm cho con chu toàn, mong con trọn vẹn. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không như mình ước. Sau những phút mặn nồng ân ái, con trai và con dâu nàng đã chia tay để thằng cháu nội của nàng bơ vơ ở cùng nhà ngoại chốn quê.

          Nàng buồn, nét buồn kiêu sa nhấn chìm nỗi đau xuống những tách cà phê ban sáng. Giọt cà phê là những tâm sự cuộc đời, màu nâu sang trọng chẳng làm dịu đi vị đắng đầu môi. Nhưng đằng sau vị đắng là hương thơm khó lẫn và dư âm ngọt kéo dài. Nàng vẫn tin và hy vọng, đường tình của con trai mình thênh thang, phẳng lặng trong tương lai.

          Những ngày đầu đông, mây trời bàng bạc hờ hững trôi. Gió heo may se sắt khiến tà áo khép chặt. Dòng sông trễ nãi đám lục bình trú vớt cánh cò săm soi mặt nước tìm tôm cá. Dòng thời gian chầm chậm, dòng đời hối hả bao kẻ mưu sinh khó nhọc bởi suy thoái kinh tế toàn cầu do dịch bệnh và chiến tranh.

          Đứa con trai nàng lại báo tin:

– Mẹ ơi, người yêu con đã mang thai…

-Sao thế hả con, mẹ đã dặn dò kỹ phải biết phòng tránh chứ, khi con đang phải lo lắng gồng gánh ổn định cho mình và nuôi cu Boy…

 Sự việc đều đi đến câu chuyện đã rồi, ai biết được đâu nông sâu cuộc đời để tránh? Con gái người ta đến độ xuân thì vừa hé đã gánh thiên chức làm mẹ, như nàng trước đây, nếu không cho danh phận sẽ ấm ức, ao ước cả đời. Vậy là mẹ con nàng lại bàn nhau thủ tục để đón mẫu tử về xây hạnh phúc tương lai.

          Những ngày đầu đông, nàng đón cháu nội vào chơi trước ngày lo công việc mới cho con. Nhìn đôi mắt cháu vời vợi vắng cha vắng mẹ lòng nàng se sắt, nên nàng không chậm trễ việc lo cho đứa cháu tiếp theo ra đời. Thằng bé ngoan đáo để, biết thân phận nên ăn chơi, ngủ nghỉ không hề phiền bà nội. Mỗi tội trời đã vào tiết đông nên nó cứ khò khè, cơn ho mãi không dứt cứ nghe là đứt ruột đứt gan. Nàng chơi với cháu vài ngày đến khi ông bà ngoại bảo mang cháu về đi học thì nàng mang sang nhà, lưu luyến.

          Chuyến xe đêm ra Hà Thành sao đêm nay đi lâu dữ vậy? Nàng ngổn ngang trăm mối, thương con lấy vợ xa, thương dâu đi vào thiên chức làm mẹ chưa được trang bị kỹ năng, thương cháu đứa lớn xa cha mẹ, đứa trong bụng vất vả những ngày đầu bao nhiêu thủ tục suy nghĩ của cha mẹ hắn. Nàng cũng thương nàng, chưa tới 50, nàng còn trẻ, lại xinh đẹp mà đã làm bà nội bất đắc dĩ đến lần thứ 2.

          Cung đường cao tốc Nội Bài – Lào Cai thênh thang, dài thăm thẳm. Rừng cọ, đồi chè hun hút trước mặt rồi lại lùi dần phía sau, con đường như thể làm riêng để mẹ con nàng tâm sự, trải dài những câu chuyện nhân sinh, câu chuyện quá khứ và khúc ngoặt, câu chuyện tương lai… Nàng chưa bao giờ thấy tình mẫu tử thiêng liêng như trong giây phút bên con ở chuyến đi này. Mỗi một lời nói, mỗi một câu chuyện là sự trải nghiệm cuộc đời nàng, nghẹn ngào có vui, có buồn. Đám cưới ngày xưa của nàng rình rang với người bố của con nàng không tránh khỏi sự chia ly khi người đàn ông hiền lành chân chất đã bị cám dỗ trong phút chông chênh vì khoảng cách địa lý với vợ. Rồi con nàng cũng kết thúc hôn nhân chóng vánh để người con dâu bồng bế con ra khỏi nhà khiến nàng rưng rưng nghĩ sao cứ luẩn quẩn vòng xoay “yêu nhau rồi làm nhau buồn..” vận lấy mẹ con nàng.

          Đi mãi rồi cũng tới nhà gái; ngôi nhà bản chìm trong rừng cây, tiếng chim hót líu lo đón chào mẹ con nàng đơn sơ nhưng ấm cúng. Đã qua trưa, nắng ấm xua tan màn sương mờ, mâm cỗ được dọn dưới sàn nhà mộc mạc. Người vùng cao chân chất tiếp mẹ con nàng dè dặt chân tình. Nàng dâu mới dịu dàng tha thiết trao cái nhìn ấm áp như nói lời cảm ơn sâu sắc đến mẹ chồng đã lặn lội đường xa về nói chuyện kết tóc xe duyên cho mình theo phong tục dân bản. Vậy là mọi lo toan trăn trở của nàng từ từ tan biến, nhường chỗ cho những bát rượu giao bôi. Người dân bản chân chất thật thà đối đãi nhà trai bằng cả tấm lòng. Mọi phong tục tập quán được đơn giản hoá nhưng vẫn giữ được bản sắc. Âu cũng là duyên phận do trời buộc tóc xe tơ.

          Ngày đông đã về từ bao giờ nhưng không khí luôn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Tiếng con chim trên rừng líu lo giục giã người đến bên nhau. Đám mây màu bạc mỏng như làn sương trôi gấp gáp, để trời xanh ươm nắng vàng rải trên các thửa ruộng bậc thang. Mùa đông này con nàng có cặp, mong không phải là sự lựa chọn sai lầm. Nàng như trẻ lại thuở đôi mươi, chén rượu đã làm hồng đôi má, cặp mắt nàng long lanh, lấp lánh một màu hạnh phúc… Một mùa đông ấm áp đang về.

Ảnh minh hoạ internet

Nguyễn Thị Thu Thủy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: