Chùm thơ Tình – Nguyễn Thị Thu Sương (Long An)

07/02/23 – 01:02

Tác giả Nguyễn Thị Thu Sương

VỀ ĐI CON

Cha biết con đã chịu nhiều ấm ức
Bao lần về chơi nén tiếng thở dài
Đôi mắt trầm ngâm bao điều khắc khoải
Gánh vác bao nhiêu nặng nhọc lo toan

Phận làm dâu trên vai đè nặng mang
Thêm “nghề làm vợ” trăm ngàn vất vả
Nhưng vì thương con cam chịu tất cả
Thêm “nghề làm mẹ” oằn nặng trên vai

Người ta có nói bao điều dù sai
Nhưng để bình an con đều nhận hết
Có những lúc con gồng mình mỏi mệt
Chỉ muốn buông xuôi cho thân nhẹ nhàng

Con muốn nhìn thấy nụ cười bình an
Của con trẻ có đủ cha lẫn mẹ
Giữa cuộc đời bao lần con vấp té
Ngã rồi con lại cố đứng dậy thôi!

Không ai đỡ nâng, mình con lẻ loi
Trong đêm tối, một mình tự tìm lối
Ánh sáng bình minh phía trước hành trình
Ngày mai rồi bão cũng sẽ tạnh thôi!

Về đi con, cha đã già lắm rồi…
Nếu con thấy mỏi mệt sức cùng kiệt
Ai cười chê… Kệ! Cha không cần biết
Chỉ cần con gái cha được bình an

Đời người ai chẳng một lần dở dang
Đò đã nát, nước tràn đừng cố tát
Hạnh phúc một đời nào đâu giây lát
Bao năm chống chèo con không mệt sao?

Về đi con, nhà mình vắng vẻ trước sau!
Bao lần chó sủa, mẹ lại ra ngóng
Ngõ trúc bờ ao, vườn thưa rào trống
Đợi con về sẽ sửa lại liếp rau!

Cha mẹ già chẳng còn đợi nữa đâu!

 

HOA XUYẾN CHI

Rồi đến một ngày, anh sẽ quên em
Em sẽ trở lại ban đầu thuở trước
Chỉ khác là trái tim nhiều vết xước
Dù một mình như lúc chưa gặp anh

Em sẽ trở về nơi thảo nguyên xanh
Nơi sỏi khô cằn em từng sinh sống
Vẫn khát khao tình yêu và hy vọng
Dù bão giông vẫn đón ánh mặt trời

Phố đông người, em lạc bước chơi vơi
Người ta sánh vai cùng nhau chung bước
Cô đơn lẻ loi mình em bước ngược
Gió nghịch mùa thổi lạnh cả bờ vai

Rồi đến một ngày, tình cũng nhạt phai
Những lời yêu cho em không còn nữa
Anh đã vội đi bỏ quên câu hứa
Năm tháng dần trôi, tủi phận má hồng.

Em về nhặt chút nắng của chiều đông
Còn sót lại của ngày tàn phai nắng
Tưởng nụ hôn anh trao em nóng bỏng
Không, đông vẫn còn! Gió rét thê lương!

Anh vội chi ngắm em ở bên đường
Em nhỏ bé phận hèn hoa cỏ dại
Nào đâu dám để anh chưng bình quý
Bên anh phải là huệ, cúc, lan, mai.

Rồi đến một ngày, rũ cánh tàn phai
Anh lướt qua đời em như ngọn gió
Chỉ em dại khờ lưu vào tim cỏ
Hoa xuyến chi buồn anh có biết không?

 

BÂY GIỜ EM BUỒN LẮM CÓ PHẢI KHÔNG?

Bây giờ em buồn lắm có phải không?
Khi cô đơn, đau thương vừa chạm đáy
Bao phán xét… em không cần phân giải
Đời mà! Có ai sống thay mình đâu.

Họ người dưng nào hiểu được nỗi đau
Những đắng cay một mình em nếm trải
Bao tổn thương trong em còn sót lại…
Họ chỉ góp lời làm em thêm đau!

Là phụ nữ ai cũng đều ước ao
Được sống ấm êm trong vòng tay ấm
Áo váy, phấn son tự mình mua sắm
Bao năm qua, em vất vả đủ rồi…

Bây giờ có phải em định buông trôi…
Mặc cuộc đời quay xoay cuồng hối hả
Dừng chút đi em cho lòng thong thả…
Ngắm nhìn cuộc sống soi chiêm nghiệm đời…

Bây giờ em có phải bế tắc rồi
Khi quanh em còn bộn bề gian khó
Phía trước tương lai mịt mờ chẳng rõ
Nhìn về quá khứ chẳng biết làm sao?

Bây giờ có phải lòng em rất đau
Hay mệt nhoài giữa mưu cầu cuộc sống
Chẳng còn thời gian khóc hay mơ mộng
Cũng chẳng đau lòng khi người rời đi.

Bây giờ em lệ đã khô cạn mi
Chỉ muốn ngoảnh mặt rồi quay bước đi…

 

NGỦ ĐI EM RỒI SẼ BÌNH AN

Đêm sắp tàn sao em còn thao thức
Buồn làm chi chuyện cũ đã lâu
Người ta hạnh phúc chăn êm nệm ấm
Sao em mãi ôm mang một nỗi sầu.

Nếu em thấy lòng mình vẫn còn đau
Sao em không khóc cho lòng thanh thản
Hay nước mắt em bây giờ đã cạn
Vì đời đã nhiều tủi nhục  đắng cay

Đêm sắp tàn, sương lạnh thấm bờ vai
Tiếng dế nỉ non miên trường canh vắng
Chỉ có ánh trăng cùng em làm bạn
Hoa cũng rủ sầu uống giọt sương tan.

Đêm sắp tàn , dầu cạn lụng tiêm loang
Duyên đã ngắt, sen còn vương ngó ý
Người vô tình rồi em đừng bi lụy
Em đợi gì khi họ đã bước cùng ai.

Ngủ đi em kẻo má hồng nhạt phai
Không thương mình rồi còn ai thương nữa
Đêm sắp tàn, gió lùa qua khe cửa
Đời đãi bôi trêu phận kiếp hồng nhan!

Ngủ đi em rồi mai sẽ bình an
Sau đêm đen, ngày mai trời lại sáng
Sau bão giông thì đời sẽ bình lặng
Hết đêm dài rồi lại đón bình minh.

Ngủ đi em chuyện hợp tan lẽ thường tình
Ai bội vong… thôi kệ đời là thế
Trăm năm ai đo được lòng dâu bể
Tàn canh cuộc đời có giữ được đâu!

 

LƯNG CHỪNG CON DỐC

Một sớm mai thức dậy
Chợt thấy giữa lưng chừng
Một mình trên con dốc
Quá khứ và tương lai

Nhìn về một ngày mai
Cuộc đời trôi quá nửa
Ước mơ còn lần lựa
Vẫn chưa chạm tới cùng.

Cuộc đời có bao dung?
Quá khứ đều nhận hết
Bao lần ta mỏi mệt
Thất bại và chua cay.

Bên ta giờ còn ai
Giữa dòng đời hối hả
Đã từng… giờ xa lạ
Lướt qua nhau nhẹ nhàng.

Sóng gió hay bình an
Giàu sang hay vất vả…
Hư danh… rồi tất cả
Trăm năm hóa bụi mờ!

Giật mình giữa cơn mơ
Rằng ta say hay tỉnh?
Đời người hay toan tính
Mai đây mang được gì?

Một đời ta u mê
Giữa triền đồi con dốc
Chạnh lòng ta bật khóc…
Bước tiếp hay dừng đây?

 

NẾU CÓ THỂ…

Nếu có thể được nhìn anh lần cuối
Rồi âm thầm lặng lẽ cất bước đi
Xin một lần ngốc nghếch đến dại si
Rồi em sẽ không bao giờ hối tiếc…

Đường đời muôn nẻo nên em vẫn biết…
Mãi mãi đôi mình chẳng thể đi chung
Mai anh khoác vai người mới đi cùng
Lối ngược hướng em một mình đơn lạnh!

Nếu có thể xin một lần hôn anh
Rồi quay bước trong chiều sương lạc lõng
Chút hơi ấm bên anh làn môi nóng
Là hành trang theo em  cuối con đường.

Để những lúc chạm tận cùng đau thương
Em lấy ra tự vỗ về an ủi
Để xua tan những cô đơn buồn tủi
Mà từ lâu em đã gắng gượng mang.

Xin một lần được nắm chặt tay đan
Để những lúc một mình trong đêm tối
Em tưởng tay anh dìu em qua lối
Vượt trập trùng khúc khuỷu bước chông chênh!

Xin một lần được trìu mến gọi tên
Để kiếp sau gặp em, anh sẽ nhớ
Đế kiếp sau đôi mình không muộn lỡ
Bờ vọng xuyên em vẫn đứng đợi anh!

 

HOA VÔ SẮC

Có một loài hoa không mọc trên đất
Nở giữa bảng đen nơi bục giảng đường
Loài hoa giản dị không tỏa sắc hương
Nhưng thắp sáng ước mơ bao lớp người

Có một loài hoa lặng lẽ giữa đời
Chẳng ngại gian khổ ở bản làng xa
Vượt qua đèo thác đi gieo con chữ
Thương ánh mắt ngây thơ với nụ cười

Có một loài hoa hướng về Mặt Trời
Xua tan lạnh lẽo tận cùng tăm tối
Mang trái tim yêu thương vô bờ bến
Thắp sáng niềm tin hy vọng cho đời.

Thương làm sao những phận đời cút côi
Manh áo chắp vá co ro đêm rét
Cơm chẳng đủ no sao tròn con chữ?
Đường đến trường bùn sình đất lấm lem

Có một loài hoa hay thức mỗi đêm
Bên trang giáo án trăng lồng con chữ
Sương khuya lạnh thấm đôi bờ vai nhỏ
Cạn cùng với đêm chở những giấc mơ

Có một loài hoa tuy không rực rỡ
Lặng lẽ âm thầm góp nhặt dựng xây
Vì tương lai đất nước, vì ngày mai
Ươm mầm xanh những tâm hồn thơ trẻ.

Có một loài hoa âm thầm lặng lẽ
Như cánh chim bay không ngừng biết mỏi
Thẳng đến tương lai khung trời rộng mở
Xanh mát bình yên, giàu đẹp cho đời.

 

NGỦ ĐI EM!

Ngủ đi em! Quên đi nỗi muộn phiền
Cuộc đời bao sóng gió chất chồng thêm
Ngày mai nắng ấm, trời quang mây tạnh
Soi sáng đường, xua lạnh lẽo của đêm

Ngủ đi em, dù lòng người chẳng dịu êm
Mặc kệ hết, cứ nhẹ nhàng buông bỏ
Cuộc đời lắm lúc thác ghềnh vậy đó
Đi hết chặng đường rồi sẽ bình yên

Ngủ đi em! Quên đi nỗi muộn phiền
Đêm chẳng dài che hết nỗi buồn đâu
Đừng cố gồng: ngày cười – đêm lại khóc
Nước mắt chẳng làm vơi cạn nỗi đau!

Ngủ đi em! Quên đi những muộn sầu
Đời người ngắn lắm buồn nhiều vui ít
Những thứ lợi danh chắc đâu giữ được
Trăm năm rồi cũng chìm vào hư không

Ngủ đi em! Kẻo nhạt đôi má hồng
Mặc kệ người ta đem lòng bội bạc
Mai này sang trang, đời em sẽ khác
Khép cửa này, chân trời mới rộng xanh tươi

Ngủ đi em! Mặc kệ những sự đời!
Ngoan nào, hãy cứ để lòng thảnh thơi.

 

LẺ LOI

Em trầm mặc lặng im
Sau trăm nghìn giông tố
Trái tim bao vụn vỡ
Cứa dày lên nổi đau…

Từ khi mình xa nhau
Em ru lòng bình thản
Đôi khi chợt lơ đãng
Gọi thầm một cái tên

Em tìm về lãng quên
Cố xua đi đừng nhớ
Đôi khi gặp trên phố
Nhận ra lòng chưa nguôi!

Em gượng mỉm môi cười
Khỏa lấp buồn cay đắng
Từng đêm rơi trĩu nặng
Thấm từng giọt sương tan…

Phím chùng cung đa đoan
Đường tơ em nặng gánh
Tủi thân đời hiu quạnh
Từ khi người rời đi

Thôi đành ôm chia ly
Vì mình không thể khác
Trái tim đã lầm lạc
Chẳng thể níu chân thành

Tình tựa khói mong manh
Lặng nhìn phía ai đó
Thành phố dù bé nhỏ
Quay đầu đã lạc nhau

Chẳng ai muốn mình đau
Chỉ mong được hạnh phúc
Vậy mà cũng có lúc
Vẫn đành chọn lẻ loi!

 

ĐÊM

Sương cứ rơi trong màn đêm tĩnh lặng
Buông nỗi buồn xuống mái hiên phất phơ
Tiếng dế nỉ non canh dài đêm vắng
Cũng nhạt nhòa gậm nhấm giữa đêm canh

Khói phảng phơ theo từng cơn gió lạnh 
Sương rơi khẽ khàng trên cánh hoa đêm
Em đưa tay khẽ hứng từng giọt buốt
Tay chạm hờ màn sương mỏng dịu êm

Đêm chìm sâu rơi trong nỗi buồn thêm
Những trầm tư xen lẫn tiếng thở dài
Nửa bóng em hòa trong sương lạnh
Cũng tan dần trong gió lạnh đêm nay.

Bóng em đổ dưới trăng từng vệt dài
Cất tiếng hát rồi bặt dừng đêm vắng
Ảo ảnh sương khói một thời con gái
Kỉ niệm ùa về bất chợt đêm nay

Cơn gió bất về ngọn cỏ lắt lay
Em giờ như ngọn đèn tàn hiu hắt
Trăng đêm nay gợn buồn nơi đáy mắt
Lả tả nghiêng soi rụng dưới chân cầu!

Em lặng yên buông mình trong đêm sâu
Nghe trái tim tưởng chừng như hóa đá
Bỗng tan thành giọt lệ rơi trên má
Sưởi mềm tim em vết cắt thương lòng!

Nguyễn Thị Thu Sương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: