08/02/23 – 05:02
CỎ BA LÁ
Tên thật: Hoàng Thị Xuân
Sống và viết tại Huế
NƯỚC MẮT BAO GIỜ CHẢY NGƯỢC
Ai làm rơi rụng giọt ngâu
Gội làn tóc xoá nhuốm sầu triền miên
Hoàng hôn tím thẫm bên thềm
Phím đời mẹ ngược gió đêm phập phồng
Chòng chành mò mẫm chợ đông
Lưng khom chân nẻ, long đong nốt trầm
Mưa về gió bấc lâm thâm
Gối nghiêng trằn trọc thâm tâm úa nhàu
Thời gian vội lướt qua mau
Thương con mẹ gánh niềm đau nỗi đời
Sương chiều ướt lạnh dòng trôi
Chao nghiêng triền gió thân côi gánh trời
Nỗi niềm rụng tím chiều rơi…
Chiều mưa lạnh cóng vành môi nhạt nhoà
Tàn thu, đông hết, xuân qua
Tâm tư mẹ gánh, đường xa ngút ngàn
Mẹ cò chở những gian nan
Chờ con mòn mỏi tâm can xé gào
Hỏi rằng sông thẳm núi cao
Nước mắt chảy xuống khi nào chảy lên!
Huế 12/01/2021
TÌM ĐÂU DẤU ĐƯỜNG MẸ QUA!
Con muốn trở về nơi có mẹ
Khóc cho hoen mắt lệ bao ngày
Quê nhà mẹ chuối vàng cây
Giờ con xa xứ lất lây bước đường
Rưng rức nhớ sầu vương nức nở
Mẹ ngồi rau héo chợ dần tan
Xuân qua hạ đến thu tàn
Mùa đông quang gánh võ vàng vì con
Ôi nhớ thuở lon ton gót mẹ
Lúa ươm vàng bóng xế trĩu bông
Ngày mùa nắng sớm chiều giông
Mưa rào rớt xuống cõi lòng mẹ ơi
Con tiếc nuối vòm trời thuở bé
Những trưa hè mẹ kể con nghe
Xôn xao nhạc sĩ nhà ve
Ôm đàn ca hát mãi mê quên đời
Đau đáu điệu ru hời của mẹ
Cánh cò lặn lội mé bờ sông
Thân côi nẻo vắng hừng đông
Nuôi con khôn lớn chẳng mong đáp đền
Con đã nhuốm buồn lên mắt mẹ
Đủ lông rồi cứ thế rời đi
Đường đời mỏi cánh thiên di
Thân con phiêu bạt mẹ thì cút côi
Rồi đến lúc da mồi tóc bạc…
Bước chân run rẩy vạt chiều buông
Con về nước mắt lặng tuôn
Nhưng còn đâu nữa dấu đường mẹ qua…!
(22.08.2022)
GÁNH GÌ HỠI MẸ YÊU ƠI!
(Bài được Nhạc sĩ Huỳnh Quang Linh phổ nhạc, ca sĩ: Thi Kha trình bày)
Gánh gì giữa chốn nhân gian
Xé lòng một tiếng rao tan giữa trời
Chân trần đá sỏi khắp nơi
Nắng sa mưa dội khản lời mẹ ơi
Gánh gì? Gánh nẻo đơn côi
Nón mê mẹ đậy rau đời giữa trưa
Về chiều rau héo người thưa
Gian nan đời mẹ ai mua hỡi người
Gánh gì dòng ngược dòng xuôi
Người vui người khóc tiếng cười mẹ đâu
Giếng trời đáy biển cao sâu
Giọt châu chảy xuống khi nào chảy lên?
Gánh gì khi phố lên đèn
Mẹ ơi gánh cả nỗi niềm ca dao
Đường về chân bước thấp cao
Sương khuya ướt lạnh ánh sao cuối trời
Gánh đời nhân thế người ơi
Ai đem giọt tủi gieo đời mẹ khô
Ngày xưa con bé ầu ơ
Ngày nay con lớn mẹ mờ trong sương
Gánh đời đi giữa quê hương.
Thuyền trăng lưng mẹ gánh đời con thơ
Con về nhặt lấy giấc mơ
Vần thơ chợt khóc…
…Thẩn thờ
… Mẹ đâu…
(03/7/2022)
CÒN ĐÂU DÁNG MẸ
Con trở lại quê nhà chiều nhạt nắng
Dưới hiên thềm lẳng lặng giọt mưa nghiêng
Heo may lùa mang nỗi nhớ chung riêng
Chiếc lá rụng giữa miền thu xao xác
Con trở lại lá vàng rơi lác đác
Khói lam chiều từng vạt nhớ cay cay
Có cánh diều cõng niệm cũ vụt bay
Tìm bóng mẹ đâu đây sao chẳng thấy
Con trở lại ngày ấu thơ trỗi dậy
Lũy tre làng ngày ấy lá buông rơi
Lòng nhớ về câu hát mẹ à ơi
Phiến sầu rụng chơi vơi lòng con trẻ
Con trở lại con đê tìm dáng mẹ
Mây giăng buồn lặng lẽ lướt trôi qua
Tiếng ai hò khắc khoải thuở rất xa
Chân bước nặng chiều tà nghiêng vào tối
Con trở lại cõi lòng nghe đau nhói
Trước sân nhà từng nỗi nhớ rưng rưng
Gió liêu xiêu mây xám khẽ ngập ngừng
Chiều thu úa lưng chừng rơi chiếc lá!
Con trở lại gom mùi hương bếp rạ
Bữa cơm chiều lã chã giọt sầu vương
Tìm quanh nhà tiếng nói mẹ thân thương
Nghe phảng phất khói hương trong làn gió!
Con trở lại ôm miền thương rụng vỡ
Mẹ xa rồi nức nở phiến sầu côi…!
(22/10/2022)
THƯƠNG NHỚ TRỜI QUÊ
Bến lạ hoàng hôn nhảy xuống bơi
Thương cha nhớ mẹ dạ bời bời
Đồng quê ruộng lúa mùa thu gọi
Mùa gặt chim trời lượm thóc rơi
Chiều chạnh thương chiều lặng lẽ trôi
Nắng sa mưa xối rã khung trời
Cô em xóm nhỏ lo cơm tối
Trong mái tranh nghèo tiếng trẻ chơi
Thầm lặng con đò sóng rẽ đôi
Xin cho ta gởi một đôi lời
Chở giùm ta với vần thơ đợi
Phiêu bạt phương trời lạc giữa khơi
Thương khói lam chiều dáng mẹ tôi
Nồi cơm hấp sắn thuở xa rồi
Canh rau nấu ruốc ngày đông tới
Quang gánh oằn lưng nặng bước côi
Chiều hạ mây đùn gió khắp nơi
Thuyền ai khua mái tiếng ru hời
Cánh chim tìm bạn hoàng hôn vội
Khóe mắt lưng tròng! Quê mẹ ơi…!
MẸ ƠI! CON ĐÃ VỀ!
Suốt đời mẹ như dòng sông lặng lẽ
Bước trong sương dâu bể vẫn không sờn
Héo thân cò khuya sớm dưỡng đời con
Gánh nắng chở mưa cõng ngày đêm tới
Năm tháng cứa mòn đôi chân đá sỏi
Con trượt dài phố vội chốn phồn hoa
Ở chốn quê đôi mắt mẹ hoen nhoà
Đêm hiu quạnh tường loang mờ chiếc bóng
Mờ sương phủ bờ sông chân lạnh cóng
Nắng sớm mưa chiều bóng ngã ven đê
Con ngược xuôi quên cả lối đi về
Đau lòng mẹ đêm hè thao thức nhớ
Chiều trước ngõ ngóng chờ con vò võ
Ngọn đèn dầu mờ tỏ gió hắt hiu
Gội gió sương tóc nhuốm bạc đi nhiều
Phơi nước mắt lưng cõng ngày nắng hạ
Mùa đông giá dáng mẹ về tất tả
Bước đường dài con ngã mới hiểu ra
Chữ bình yên mẹ giữ ở quê nhà
Đời hơn nửa vẫn là con nông nỗi
Chiều phai úa lá rơi vào ngõ tối
Mẹ đâu rồi? Con đã trở về đây!
Ánh sao mờ bóng mẹ khuất làn mây
Con xin lỗi! Mẹ ơi! Ngày tê tái
Thời gian hỡi! Cho con về níu lại…
Bến sông chiều…
Xa mãi…
Dáng cò xưa…!
(15/06/2022)
NỖI LÒNG MẸ MONG
Lâu lắm rồi con chẳng trở về thăm
Để mưa nắng tháng năm bào tóc mẹ
Con mãi miết cuốn theo dòng dâu bể
Cứ chiều chiều mắt mẹ hướng xa xôi
Lâu lắm rồi con chẳng gọi mẹ ơi
Để thương nhớ khoảng trời chia hai nửa
Chiều nay gió ghé ngang qua bậu cửa
Tóc trắng bay giọt ứa rụng dầm dề
Kể từ ngày con cách biệt sơn khê
Đông tê tái chiều quê lòng mẹ thắt
Miền đất hứa tháng ngày con phiêu bạt
Chốn quê nhà phờ phạt mái nhà xưa
Chuối chín muồi trong gió khẽ đong đưa
Đèn dầu cạn gió lùa đêm hiu hắt
Bên song cửa ánh sao khuya mờ nhạt
Con chưa về từng vạt nhớ dày thêm
Lâu lắm rồi một bóng mẹ đêm đêm
Nghiêng gối chiếc ướt lem cơn mơ ngủ
Sân rêu phủ nhớ con miền viễn xứ
Chiều trông chiều lối cũ nhuốm màu sương
Nghe sau vườn tiếng cuốc khóc đau thương
Con ơi hãy về thường xuyên thăm mẹ
Đời quán trọ tuổi già như bóng xế
Nắng tắt dần cứ thế trượt về đêm
Lỡ mai kia chiếc lá bỗng rơi thềm
Con làm sao để thêm lần gặp lại?
Miền sương khói bóng mẹ hiền xa mãi
Đừng để lòng tê tái chữ: “giá như”…!
(30/01/2023)
CON VỀ TÌM LẠI BÌNH YÊN
Con về bên lũy tre cong
Chiều nghiêng khói bếp lượn vòng vờn bay
Đàn chim về tổ cuối ngày
Con về thăm lại thơ ngây dại khờ
Con về thức dậy ước mơ
Bao ngày chìm đắm bên bờ mưu sinh
Đình chiến với những điêu linh
Nằm trên thảm cỏ ngắm nhìn chiều rơi
Con về gọi tiếng mẹ ơi
Mơ làm đứa trẻ trong nôi thuở nào
Ầu ơ khúc hát ca dao
Lời ru năm tháng dạt dào thiêng liêng
Con về níu sợi hồn nhiên
Cùng bao lũ bạn bên triền sông quê
Đàn trâu thủng thẳng đi về
Đào trong cằn cỗi mảnh thề tươi xanh
Con về múc bóng trăng thanh
Trời cao rụng xuống vin cành đáy sông
Đu đưa sợi buốt mùa đông
Bếp than mẹ quạt ấm nồng đêm trôi
Con về bên cạnh cha ngồi
Nhăn nheo vầng trán thấy thời gian qua
Lòng con xa xót vỡ oà
Đường nhăn bao nếp tuổi già lặng trôi
Con về gột lại nụ cười
Nhuốm màu đen bạc giữa đời dối gian
Quê hương hạt lúa chín vàng
Thơm dòng sữa mẹ trong ngần thiêng liêng
Con về nắng ghé ngoài hiên
Nồng nàn xuân ấm! Bình yên đây rồi!
“Giao thừa hứng hạt xuân rơi
Cầu mong cha mẹ một đời bình an!”
(15/01/2023)
NƠI CON TÌM VỀ
Con tìm về lúc gió chuyển sang đông
Mưa trút xuống khóc ròng trên mái ngói
Ôm khoảng lặng cõi lòng nghe đau nhói
Mẹ cha đâu bao nỗi nhớ đầy vơi!
Hôm con về trước ngõ lá vàng rơi
Phong rêu phủ sân phơi ngày tháng cũ
Đâu ánh lửa những mùa đông ấp ủ?
Đã xa rồi giấc ngủ cõi ngàn thu!
Nay con về men lối cũ trầm tư
Mây quỳ xuống mịt mù giăng nỗi nhớ
Hoàng hôn ngã ôm niềm đau rụng vỡ
Thả buồn vui vò võ tiếng sầu mưa!
Con vén tìm vạt nắng giữa ban trưa
Thương khúc hát ngày xưa theo cánh võng
Diều cõng gió chở ngày thơ ước vọng
Về phương nào? Giờ ngóng cuối trời xa!
Tìm bình minh đậu ở ngọn cau già
Bông hoa dại mặn mà ôm sương sớm
Chim trong tổ xưa nằm chờ mẹ mớm
Nay trở về rơm rớm giọt chiều rơi!
Phiến thu sầu phai úa tiễn mùa trôi
Đây mảnh đất mồ hôi cha rụng xuống
Mẹ khuya sớm nhọc nhằn trên thửa ruộng
Giờ khô cằn mấy luống cỏ chơi vơi!
Chiều nay về căn gác vắng đơn côi
Thương cha mẹ mưa rơi ngoài song cửa
Ôm khắc khoải nỗi niềm bao chất chứa
Khúc nhạc lòng rưng ứa mãi trong con…
THƯƠNG VỀ ĐẤT MẸ
Nơi xứ người con lặng bước chiều đông
Mắt rưng ứa chạnh lòng thương đất mẹ
Quê hương đó nắng mưa nguồn dâu bể
Mảnh đất nghèo vẫn thế đượm tình quê
Nắng ngày hè cháy ngọn cỏ triền đê
Thương dáng mẹ đi về khi chiều tối
Mồ hôi rớt đồng sâu cha bước vội
Đêm mỏi mòn nghiêng gối nhớ thương con
Mùa mưa về đôi mắt mẹ héo hon
Bao của cải theo dòng ra biển cả
Ôm khoảng lặng cha đan từng mái lá
Nước dâng tràn lả tả giọt sầu vương
Nhớ năm nào con lạc bước tha phương
Để lại mẹ cuối đường lau nước mắt
Cha nín lặng cõi lòng buồn xao xác
Gió bỗng ngừng từng vạt nắng dần xiên
Chiều quê người từng giọt lặng rơi nghiêng
Màu lam khói trong miền xa bảng lảng
Tóc cha mẹ giờ phai màu sương trắng
Gánh mưa nguồn cõng nắng gió dòng trôi
Nuốt lệ lòng con lặng đếm sầu côi
Đêm xa xứ bời bời bao nỗi nhớ
Trùng dương biệt đường về còn cách trở
Níu mây trời gửi gió chút niềm thương…
(11/10/2022)
CON TRỞ VỀ NHƯNG MẸ NAY ĐÂU
(Thương tặng bạn P. L)
Con trở lại miền quê thuở bé
Chốn yên bình có mẹ cha yêu
Chiều bên mái lá tranh xiêu
Lời ru ngày ấy những điều mẹ răn
Con trở lại chiều giăng nghẽn lối
Gió đông về thấm nỗi niềm riêng
Hiên nhà giọt rụng rơi nghiêng
Tìm quanh không thấy bếp kiềng lạnh tanh
Con trở lại năm canh thức trắng
Giọt mưa lòng mặn đắng rơi rơi
Sau hè cuốc khóc chơi vơi
Nghe miền hoang lạnh rã rời tiếng đêm
Con trở lại bên thềm bụi phủ
Giấc mơ buồn ủ rũ run run
Mây chiều nhuộm xám màu mun
Xuyên mành mưa rớt giọt phùn mùa đông
Con trở lại nghe lòng ướt lạnh
Xé khung trời rách mảnh hồn đau
Nắng chiều đậu nhánh hoa cau
Đời con không mẹ úa nhàu vầng dương
Con trở lại mờ sương lối cũ
Góc sân nhà ủ rũ xanh xao
Bên thềm chiếc lá gầy hao
Chiều nay rơi xuống khóc bao nỗi niềm!
(30/10/2022)
VỀ LẠI MIỀN THƯƠNG
Con về giữa tiết đông sang
Bao nhiêu nỗi nhớ tuôn tràn hiện ra
Chiều quê lam khói la đà
Bếp xưa cặm cụi mẹ già thổi cơm
Con về rút lại đụn rơm
Bập bùng ngọn lửa hương thơm sắn lùi
Lần tìm con cá nướng trui
Bữa cơm chan chứa niềm vui cả nhà
Con về nắng rám làn da
Trưa hè rộn tiếng chim ca vang trời
Vọng về câu hát à ơi
Đong đưa cánh võng đầu nôi thuở nào
Con về ngọn gió lao xao
Mẹ ngồi đan áo cha rào luống dưa
Thơm lừng hoa bưởi đong đưa
Bâng khuâng kỉ niệm ngày xưa vỡ oà
Con về sau những phong ba
Mưa chiều rây hạt rì rào mái hiên
Con về giọt lặng rơi nghiêng
Bên thềm rêu phủ một miền nhớ thương!
(19/11/2022)
NHỮNG LỜI MẸ VIẾT CHO CON
(Bài được nhạc sĩ Huỳnh Quang Linh phổ nhạc, ca sĩ Hương Thùy trình bày)
Tâm tư này mẹ viết gửi con yêu
Trên tất cả thế gian lòng người mẹ
Niềm mong ước vỗ về và chia sẻ
Trên bước đường thơ bé và lớn khôn
Những lời này mẹ viết gửi cho con
Mong con hiểu sống làm người có đức
Cần kiến thức nhưng phải vừa sức lực
Sống trên đời phải biết có ước mơ
Tâm hồn con là cả một trời thơ
Nhưng cuộc sống còn có nhiều ngã rẽ
Chưa đủ lớn nhưng không còn thơ bé
Biết nhìn xa biết lẽ phải điều hay
Mẹ mong rằng con yêu ở ngày mai
Sẽ gặt hái tương lai điều tử tế
Con với mẹ dù là hai thế hệ
Mẹ sẽ là bạn trẻ của con yêu
Này con ơi! Nói với mẹ bao điều
Hãy bày tỏ những vui buồn nhỏ nhất
Mẹ sẽ nói từ những gì rất thật
Bởi mẹ từng qua bậc cửa như con
Tâm hồn con tựa như ánh trăng non
Sẽ vấp phải những con đường nông khuyết
Dù như vậy con cũng phải nên biết
Học kiên cường và khắc phục sửa sai
Này con yêu đâu phải chỉ riêng ai
Trong cuộc sống có vui buồn dâu bể
Con sẽ hỏi sao nhiều điều buồn thế…
Nhưng con à!..
Cuộc sống nào có dễ phải không con
Hãy vững tin đừng nhụt chí hao mòn
Như viên ngọc vuông tròn qua mài dũa
Hãy thực hiện những gì con chọn lựa
Bước đường đời thắp lửa sáng tương lai…!
(07/07/2022)
KHUNG TRỜI THUỞ BÉ
Chiều xa xứ lá vàng rơi lác đác
Gió mùa thu ôm vạt nắng mộng mơ
Con nhớ về năm tháng của tuổi thơ
Khung trời ấy bây giờ xa xa mãi…
Ngày xưa đó rét mùa đông tê tái
Cả nhà mình cụm lại dưới mái tranh
Mùa hè sang gió thổi giấc mơ xanh
Bên cha mẹ yên lành con khôn lớn
Chim đủ cánh bay đi tìm ước vọng
Cha mẹ già trông ngóng những đứa con
Tóc ngày xanh theo năm tháng bạc mòn
Nơi phố thị hỏi chúng con còn nhớ?
Chiều nay nắng thu vàng qua lối nhỏ
Ở quê nhà vò võ giọt sầu nghiêng?
Mưa âm thầm từng vạt rớt bên hiên
Con nhớ mẹ nhớ miền quê thuở bé!
Con muốn chạy về sà vào lòng mẹ
Giọt mưa buồn ngấp nghé ở bên song
Nhớ bàn tay ấm áp những mùa đông
Củ khoai nướng đượm nồng bên bếp lửa
Nhà mái lá nhưng ngọt lành chan chứa
Những trưa hè chân rửa nước bờ ao
Lạnh mùa đông chiếc lá khóc kêu gào
Thương năm tháng thuở nào giờ đi vắng
Nơi phố thị chiều nay lòng chợt lặng
Mây lang thang phiêu lãng phía chân trời
Con trở về thăm mẹ lá thu rơi
Rưng rưng khóc… Ôm trời thơ thuở bé!
(07/08/2022)
QUÊ HƯƠNG DẶM DÀI NỖI NHỚ
Đời viễn xứ đường về cách trở
Giọt đau nào rụng vỡ chiều sương
Bao ngày sống kiếp tha phương
Đêm trường canh cánh nhớ thương quặn lòng
Thương đất mặn dòng sông bãi cát
Cánh đồng chiều gió hát chim ca
Nhà ai khói bếp la đà
Thương về cơm nắm muối cà dầm tương
Co giấc ngủ sầu vương khoảng vắng
Nhớ nhung về chở nặng cơn mơ
Xa đưa tiếng hát ầu ơ
Con cò bay lả cõng bờ nhớ thương
Mưa tí tách canh trường gõ nhịp
Tóc phai màu biết kịp về không
Quê nhà mẹ đợi em mong
Chiều rơi sương xuống ngóng trông ngày về!
Thương đất mẹ lê thê rét mướt
Cánh giang hồ cõng bước tha hương
Vàng phai chiếc lá chiều sương
Quê hương vời vợi dặm trường nhớ thương!
CỎ BA LÁ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang