14/02/23 – 09:02
CHIỀU THU
Chiều thu về, ta lại bước lãng du
Nhìn mây trắng, quyện khói lam chiều lan tỏa
Phía trời xa, đàn cò bay chấp chới
Chân hững hờ… giẫm nhẹ lối cỏ hoang
Vào thu rồi, nắng nhè nhẹ miên man
Sao cô lẻ con đường qua… lối cũ…?
Chiều vàng rơi, cảnh xưa… màu thạch nhủ
Sương lam buồn, giăng phủ chút tàn phai
Chiều thu rơi, pha lẫn nét liêu trai
Gió thổn thức… sao thở dài trong nỗi nhớ
Lãng quên thôi… còn chi mà trăn trở
Hoàng hôn buồn… nức nở… một chiều thu…!
Đầu thu 2020
TRƯỚC BIỂN
Hoàng hôn… Mây đùa gió
Chiều về… Biển miên man
Sóng vỗ bờ… Hờn dỗi…
Miền ký ức… lòng em
Về nỗi nhớ xa khơi
Với ngút ngàn kỷ niệm
Bên bến bờ hoang dại
Biển khơi… Ánh trăng khuya…
Hãy yên đi nghe gió
Để sóng kia thì thầm
Vỗ về ru bờ cát
Dịu êm tiếng trùng khơi
Em gửi mây chút nhớ
Em gửi gió nỗi buồn
Nhờ sóng xa điệu nhạc
Bờ cát vắng… lời ru
Để những dấu chân qua
Êm đềm rồi quên lãng…
Thanh thản khi chiều rơi
Với những lần… trước biển…!
Cuối hạ – 2022
LÃNG DU CHIỀU HẠ
Chiều hạ về thanh thản bước lãng du
Lời của gió, vi vu vờn chút nắng
Không gian tĩnh… đắm mình trong khoảng lặng
Góc tâm hồn trỗi dậy chút hương xưa…
Nhớ kỷ niệm… chốn ấy, một chiều mưa
Bờ cát vắng, sớm trưa người lữ thứ
Góc trời xa, biển xưa nhiều tâm sự
Ngắm sóng chiều. Tư lự… dấu chân qua…!
Hoàng hôn về, ngày ấy… nỗi thiết tha
Con đò nhỏ, bôn ba… chiều xuống núi
Mái trường xưa, bóng thời gian, rong ruổi
Giờ xa rồi, nhớ lại… tuổi ngày xuân…!
Chiều cuối hạ 2022
CHIỀU QUY NHƠN GHÉ THĂM MỘ HÀN MẶC TỬ
Quy Nhơn, chiều về mưa nhẹ
Nắng buồn, lặng lẽ nhạt phai
Tiên Sa, Ghềnh Ráng vọng ai
Mà linh hồn gửi hôm mai tháng ngày…?
Hàn Mặc Tử ánh trăng say…!
Duyên nợ gắn bó, đắng cay phận mình
Mộng Cầm ơi! Đoạn đường tình
Nửa đường dang dỡ, phân minh cuộc người…!
Vầng trăng xa đời trêu ngươi…!
Đò xưa, thôn Vỹ, biếng lười cuộc chơi
Góc núi, chiều tím… mưa rơi…
Vô thường chào đón… gọi mời xác thân…!
Gửi lại em… khúc nhạc trần
Đàn buông lối mộng… mộ phần tiếng yêu
Than thay!… Mưa sớm, dông chiều
Đời là mộng lỡ yêu thời chưa quen…!
Quy Nhơn, chiều hạ 2022
GIỮA HAI VÙNG QUÊ
Tôi sinh ra giữa hai vùng quê xứ Quảng
Quê nội Hội An – Tam Tiến xứ ngoại tôi
Hai vùng quê, cùng gắn kết cặp đôi
Thương nhau lắm, bên nhau từ dạo ấy
Mẹ Tam Tiến, có lúa vàng và khoai lang xứ cát
Ba tôi Kim Bồng, làng mộc nghệ nhân xưa
Cả đời mẹ Ba, lặn lội với sớm trưa
Luôn tần tảo, nuôi con vui cuộc sống
Tam Tiến, ngoại tôi, có dòng sông xanh thẳm
Hội An yên bình, quê nội, thắm tình quê
Ba mẹ tôi, với tình nghĩa phu thê
Nuôi con lớn, ngại chi lên rừng xuống biển
Ơn dưỡng dục, nghĩa ân tình, quyến luyến
Sống cơ hàn, đầy nghĩa trọng, tình thâm
Bao tháng năm, cũng lắm những thăng trầm
Tôi đã lớn, và cuốn theo dòng đời hối hả
Giờ dừng chân, vui cuộc đời nhàn nhạ
Như dòng Trường Giang kia, bên lỡ, bên bồi
Dẫu tháng năm còn lại, có nỗi, có trôi
Vẫn vui sống và yêu đời cùng con cháu
Chăm bón vườn xưa, điền viên cùng hoa, trái
Đời sẽ vui, và thanh thản tháng ngày qua
Lúc buồn buồn thì đàn, nhạc, thơ, ca
Vui cuộc sống với gừng cay, muối mặn…!
30/5/2019
EM VỀ VỚI BIỂN QUÊ ANH
Hạ đến rồi, em hãy về, thăm biển quê anh
Để nghe sóng, vỗ về, ru biển hát
Để nghe gió, trùng dương, hôn dào dạt
Chung nỗi niềm, mằn mặn… vị biển khơi…!
Về nghe em, chiều nhìn biển… tím chân trời
Để nghe nhạc rừng dương, chơi vơi, hòa tiếng sóng
Về nghe em, để gió khơi đùa tóc rối
Hoa chông chông tròn, xóa vội, lối em qua…!
Về nghe em, biển mời gọi thiết tha
Xem thuyền, biển ngân nga câu tình ái
Đón bình minh, nhìn cá tôm… đầy bãi
Cảnh thanh bình, vọng mãi chợ biển quê…!
Về nghe em, ta cùng ngắm cảnh thuyền về
Cùng chung bước, cùng lê la… đùa cát
Nhìn hải âu chao nghiêng vờn nắng nhạt
Ngắm diều quê… hòa nhạc gió chiều lên…!
Về nghe em…! Về thăm biển nghe em…!
Để nhớ lại một thời lang bạt…!
Để nhớ lại con đường xưa…Tam Tiến
Bởi dẫu xa, cũng nhớ… một lối về…!
Hạ 2020
Lê Xuân Thỏa
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang