“Duyên” thơ Hùng Phan (Hà Nội)

14/02/23 – 02:02

Nhà thơ Phan Huy Hùng

 

 

Duyên?

 

Em đang ở giữa chơi vơi

Mà sao cứ ngỡ bên tôi lặng thầm

Còn vương đây những thanh âm

Ru tui giất mộng âm thầm… em bay

Đôi ta…

Duyên phận có hay

Nắm tay mà phải…

rời tay

suốt đời?

 

Nhặt được câu thơ

 

Tôi vừa nhặt được câu thơ

Hát rong – em hát… đời bơ vơ dời

Xin đừng cứa rách tim tôi

Hát câu tội nghiệp… đầy vơi… vơi đầy

Thì em hát giữa ban ngày

Anh thương dành để cho ai… đêm trường

Rã lòng… méo tiếng… câu vương…

Chờ người thương… cũng nát tương  em rồi?

Ngày – đêm cùng khúc hát thôi

Sao em nỡ để vãi rơi câu tình

Để tôi nhặt được…

Lung linh…

Lung linh dạ khúc… chúng mình – vậy thôi?

 

 

Nửa Chiều

 

Nửa em…

Tắm nắng chiều tươi

Nửa anh…

Ngọn sóng

Cuối trời ngóng em

Nửa chiều…

Nửa ghé…

Nửa xem…

Với tay kéo nắng

Ráng thêm chút chiều!

 

 

Giọt tình

 

Giữa trận mưa tìm kiếm

Giọt tình rơi đâu rồi?

Tác biển đông tìm kiếm

Giọt tình chìm nơi nao?

 

San bằng vạn núi cao

Giọt tình sao không thấy

Khoét sâu vào ruột đất

Giọt tình tan nơi nao?

 

Giọt tình ở đâu?

Lưng trời ta gào gọi

Giật mình đáy mắt em

Giọt tình rơi vồi vội!

 

 

Nụ cười trên bến cá

 

Anh nhặt được nụ cười em

vương nơi bến cá

sớm tươi hồng

Vội gói lại cất vào tim

bí mật …

Đợi tối nay anh trả lại em nồng!

Vất vả cả ngày tung người cười sóng

Sóng dồn thuyền em

Ngồn ngộn cá phơi

Anh đón đưa em

Mở gói… thấy nụ cười…

vẫn trinh nguyên

như sương chiều

ấm ôm mặt biển…

Và bến cá đã thành nơi hò hẹn

Tình yêu ta

vĩnh cửu sóng hôn bờ!

 

 

Luồi Lại Tuổi thơ

 

Tuổi thơ tôi

vương

làn môi cháu nhỏ

Khóc – cười

cũng đẹp

tự nhiên

đời…

Tôi ẵm tuổi thơ tôi

bước qua triền sóng gió

Không ánh sầu, tiếc nuối

rưng rưng

 

Thấm thoắt mua nắng bão bùng

Bụi thời gian ầm ã

Cuốn tối về

Tuổi thơ hôm nay

À ơi …tiếng đọng tiến bay

Cháu ngoan ngon giấc nồng say ông bồng

Dù chẳng được…

Vẫn khôn nguôi  mơ ước

Tuổi thơ ơi!

Hãy cùng tôi

Lùi lại ngày xưa…

 

 

Vấp tình

 

Tia mắt em giăng qua phố vắng

Anh vô tình vấp phải chẳng kịp kêu

Em mỉm cười sóng sánh cặp môi kiều

Như nâng bước chân tôi vừa xiêu ngã

Ơi tia mắt em sao mà siêu lạ

Bế bổng anh lên chạm cả mây trời

Em rất thực, mắt em kỳ diệu quá

Nhốt cả hình anh vào xứ sở…

                                      Tình yêu?

(13/02/2023)

PHAN HUY HÙNG (HÀ NỘI)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: