Chùm thơ tình – Hà Văn Luôn

15/02/23 – 02:02

Tác giả Hà Văn Luôn

XUÂN VỀ NHỚ MẸ

Mẹ ơi xuân đến lòng rơi lệ
Cứ mỗi mùa mẹ kể đời xưa
Mẹ xa bao nắng bao mưa
Xuân về con ngỡ mẹ vừa hôm qua

Nước mắt con nhạt nhòa khô héo
Khóc thương người muôn nẻo muôn nơi
Trần ai buồn lắm mẹ ơi
Vắng xa tiếng mẹ và lời ru xưa

Con thơ dại khi vừa chập chững
Mẹ nấng nuôi như trứng như lòng
Khổ cho thân mẹ long đong
Cánh cò lặn lội đêm ròng à ơi

Con yên giấc mẹ thời chợp mắt
Nào an thân heo hắt mưa giăng
Lỡ cơn điệp mộng cung hằng
Mẹ choàng tỉnh giấc đắp chăn con nằm

Sợ chiếu ướt thân tâm con ốm
Dành phần khô êm cộm bông hoa
Cho con sâu mộng thiên hà
Bình minh đẹp mãi đêm qua thơm nồng

Đó yên ngủ còn trong ăn uống
Con còn thơ chiều chuộng trăm bề
Mà thân mẹ quá não nề
Ngày lo bươn chải đêm về cơm rau

Phận nhi nữ má đào liễu yếu
Các con ơi xin hiểu mà thương
Mẹ đi trên vạn nẻo đường
Ngày đêm lặn lội gió sương bão bùng

Con đã thấy vô cùng cao quý
Người mẹ yêu hùng vỹ cao thâm
Đã xa trần thế bao năm
Để con cạn lệ ruột bầm nhớ thương

Nay xuân đến đêm trường nhớ mẹ
Ở mồ kia con trẻ xót xa
Con quỳ dâng mẹ đóa hoa
Nén hương vĩnh biệt gọi là báo ân.

 18h35p, ĐX Bình Phước 11/1/2023

 

CON HÁT BÀI CA TẶNG MẸ

(Nhân mùa xuân sắp về

Vì mẹ không còn con không kịp quà chỉ tấm lòng với bài ca tặng mẹ)

Hát để mà vui vơi nỗi xót…
Hát để cho đời ngọt tiếng yêu
Hát cho kỷ niệm thêm nhiều
Hát tan sầu biến rong rêu cuộc đời

Hát tặng mẹ về nơi xa vắng…
Hát mẹ nghe khi lặng mồ sâu
Hát cho hồn mẹ vơi sầu…
Hát nghe hương tỏa đêm thâu một mình

Hát tặng mẹ lặng thinh, tất đất…
Mấy năm trời cung bậc trần gian…
Nào nghe được tiếng mẹ than
Nay nghe con hát gởi tàn khói hương…

Mẹ đã mãi gió sương âm cảnh
Nằm đồng hoang vắng lạnh lời con
Chỉ nghe rên rỉ khuya còn
Côn trùng, tí tách véo von ảo mờ

Con nhớ mẹ bây giờ hát tặng…
Nhạc hiếu trung nào hẳn đà quên
Mẹ ơi nghe được lòng bền
Con thương nhớ mãi mẹ bên con mà

Nay con hát khúc ca mẫu tử…
Gởi vào mây đến ngự bên mồ
Hương thơm đượm ảo vi vô…
Xuyên sâu tiếng hát xuống mồ mẹ nghe

Thuở trần đời chở che con dại
Bước dòng đời bươn chải vì con
Nay tàn cát bụi chỉ còn
Ôi thân mẹ lặng đồi non hoang đồng

Đau xót quá thành lòng con hát
Mẹ trần đời tươi mát lòng con
Hát đây con gởi lòng son
Nghìn thu vĩnh biệt mẹ còn trong tim.

Ảnh minh hoạ internet

ĐÊM ĐÊM CON THẮP ĐÈN TRỜI

                                   CẦU CHO CHA MẸ SUỐT ĐỜI BÌNH AN

Lạy trời ngàn kiếp nhân sinh
Tâm người nguyện ước mãi mình an yên
Đêm con khấn nguyện mẹ hiền
Đèn trời con thắp mẹ thiêng liêng à

Sâu trong thẳm thẳm thiên hà
Có chăng bóng mẹ bóng cha một thời
Đắng cay số phận cuộc đời
Mẹ cha nào đặng thảnh thơi an lòng

Nhìn con bao nỗi long đong
Mẹ lo trắng giấc tơ vòng xót đau
Thời gian tàn héo má đào
Mẹ già theo cảnh âu sầu vì con

Một ngày như nỗi héo hon
Mẹ xa dương thế chỉ còn hư không
Hiếu trung con nhớ ở lòng
Đêm đêm nguyện đốt đèn trong tâm hồn

Gởi trời nguyện mẹ vinh tôn
Suốt đời cha mẹ càng khôn kiếp người…
Đèn trời mẹ gởi nụ cười
Cho con được thấy sáng tươi cõi lòng
Hồng trần bao nỗi ước mong
Là con dương thế hết lòng hiếu trung…

 

NGÀY RẰM KÍNH MẸ

Hồng trần cát bụi vàng thau.
Trắng đen mộng ảo đớn đau não phiền
Ngẫng cao xin kính mẹ hiền
Cứu nhân sinh khổ đất miền cam lai

Quê hương còn khổ buồn dài
Đời người ly biệt biết ai cho tường
Kính xin mẹ rũ lòng thương…
Kiếp nhân qua cảnh đoạn trường khổ đau

Mai nầy thắm giọt máu đào
Chân tu tìm đức mẹ trao khắp miền
Nhân cao chớ vội cao tiền
Thảnh thơi tâm dạ đời yên kiếp người.

Kính xin mẹ tất nụ cười
Hồng trần ắt sẽ sáng tươi muôn màu
Quỳ sâu lạy mẹ cúi đầu
Phép màu ban cứu rỗi mau tâm hồn

Thành tâm kính mẹ vinh tôn
Mẹ đời, mẹ phật càng khôn kiếp người…

15/12 Âm lịch

NẮNG CHIỀU ĐÔNG…

Nắng vụn vỡ chiều đông lối cũ…
Con đường làng mùa vụ cha đi…
Cuốc vai, tay dắt trâu ghì…
Thương đông giá lạnh cha đi ruộng về…

Phận cha già kể chi gió bắc…
Há đông tàn se cắt thịt da…
Tinh mơ mãi đến chiều tà
Cày sâu cuốc bẫm mong ra hoa màu…

Vì con dại dãi dầu mưa nắng…
Mặc với đời muối mặn gừng cay…
Nắng mưa ôm ấp đủ đầy…
Mồ hôi đẫm ước đắng cay trăm bề…

Chiều đông lạnh tràn về vẫn cuốc
Cánh đồng xưa thân thuộc cha thơ…
Cho con khôn lớn từng giờ…
Cho con tròn những ước mơ nên người…

Thương đông lạnh cha từ ruộng ải…
Thân một mình mãi mãi cày trưa…
Chiều tan nhạt nắng mới vừa
Đường quanh trâu dắt như chưa vội nhà…

Cõi vạn vật cha là tất cả…
Hởi con hiền nhân loại nhớ ghi…
Trời cao biển rộng hơn gì…
Cha đau khổ bởi, tất vì con yêu…

Con trung nghĩa nhớ tròn hiếu thảo…
Cha muôn trùng con đạo làm con…
Phụng cha dưỡng mẹ cho tròn
Cũng không sánh nỗi cha
Còn thế gian…

Hà Văn Luôn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: