Chùm thơ tình – Ngô Quốc Trạch (Lạng Sơn)

17/02/23 – 03:02

Tác giả Ngô Quốc Trạch

GẶP EM TRÊN DẢI TRƯỜNG SƠN

Tôi gặp em nơi đó dải Trường Sơn
Chiều buông xuống gió từng cơn lạnh lẽo
Mùa Đông ấy lá cây rừng khô héo
Em nhìn tôi vắt vẻo gốc cây già

Miệng tươi cười vành môi đỏ như hoa
Tiếng khu bốn sao mà êm ấm lạ
Chân em mải bước qua từng mỏm đá
Nước rì rào cuốn chiếc lá vàng trôi

Tôi trông em miệng tủm tỉm hé cười
Mắt nhìn mắt như thay lời muốn nói
Em vội vã bước chân không biết mỏi
Người đi rồi tôi dõi mắt nhìn theo

Bước chân qua trăm suối với ngàn đèo
Nhớ chiếc mũ tai bèo em gái nhỏ
Nhớ cái miệng hé cười môi thắm đỏ
Của một thời nắng gió dải Trường Sơn

Hòa bình rồi đất nước đẹp giàu hơn
Chiều lạnh lẽo vẫn từng cơn gió thổi
Ta chợt thấy trong lòng nghe bối rối
Khi nghĩ về lửa khói chiến trường xư

Không biết giờ em đã trở về chưa
Hay còn mải chiến trường xưa nơi đó
Nơi biên ải mưa rừng và nắng gió
Tôi chạnh lòng nhung nhớ một người em.

 

KỶ NIỆM XƯA

Quay về kỷ niệm chốn sân trường
Thuở ấy trong mình đã vấn vương
Muốn ngỏ lời thương nhưng bối rối
Để rồi hai đứa cách hai phương

Em giận trách anh mỗi buổi chiều
Sao anh không nói một lời yêu
Để rồi xa cách trong thương nhớ
Để lại trong ta nỗi hận nhiều

Mỗi đứa ra đi bước một đường
Đến nay đầu tóc đã pha sương
Gặp nhau đôi mắt tròn vương lệ
Cúi mặt bước đi trong giận thương

Thôi giận làm chi hỡi bạn mình
Bởi trời chia cắt lúc còn xanh
Và duyên hai đứa không cùng bước
Chẳng phải tại em chẳng tại anh

Em về bên ấy với người ta
Hạnh phúc trăm năm thật mặn mà
Anh cũng bằng lòng đi lấy vợ
Quên chuyện chúng mình ta với ta

Ngửng mặt lên em để nói cười
Mùa xuân đang đẹp nắng muôn nơi
Để ta không sống trong hờn trách
Quên kỷ niệm xưa của một thời.

1/2018

NGÀY EM ĐẾN

Ngày em đến nắng hoàng hôn màu tím
Gió nhẹ lay bịn rịn những hàng cây
Chiều thu về con nước chảy vơi đầy
Nơi bến đợi những ngày đầy lưu luyến

Ngày em đến không gian như hòa quyện
Mây bay bay xao xuyến với tình đời
Thu về rồi trời đẹp lắm em ơi
Thuyền rẽ sóng ra khơi buồm lộng gió

Ngày em đến hoa nở đầy trước ngõ
Lá bay bay theo gió thoảng êm đềm
Tiếng côn trùng réo rắt vọng từng đêm
Sương lạnh xuống bên thềm trăng mờ ảo

Ngày em đến biển không còn giông bão
Nghe âm vang tiếng sáo vọng đôi bờ
Và đất trời sông nước cũng nên thơ
Những cây cối đua nở hoa trong nắng

Ngày em đi phố phường như tạnh vắng
Và bầu trời như thiếu nắng vàng tươi
Ngày em đi đường phố vắng tiếng cười
Và đêm xuống như thiếu lời nhung nhớ

Ngày em đi dòng sông như ngừng thở
Nước ngừng trôi và tôm cá ngừng bơi
Ngày em đi thiếu tia nắng bên đời
Và phong cảnh mây trời như lạnh lẽo.

Ảnh minh hoạ internet

THU KỶ NIỆM

Mùa thu ơi những tia nắng vàng ươm
Trên đồng ruộng còn thơm mùi lúa mới
Xếp sách vở vì chiến trường đang đợi
Tôi lên đường theo tiếng gọi non sông

Bỏ lại mùa thu cả những sắc hồng
Xa quê mẹ xa dòng sông chảy mãi
Chào tạm biệt chưa hẹn ngày trở lại
Khi nước nhà vang mãi khúc hành quân

Để hôm nay cả nước đón mùa xuân
Niềm kiêu hãnh toàn dân ta đại thắng
Tôi trở lại quê nhà trời đẹp nắng
Mái trường xưa còn nặng những câu thề

Mùa thu ơi nay ta đã trở về
Cành hoa sữa lê thê lay trước gió
Thăm trường cũ ngắm nhìn đàn em nhỏ
Nhớ một thời nơi đó đẹp làm sao

Thời gian ơi ta ngỡ mới hôm nào
Nay mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng
Bao kỷ niệm phai mờ theo năm tháng
Bạn bè xưa sao chẳng đợi nhau về.

Ta nghẹn ngào nhẹ bước lối sang quê
Nghe thổn thức tái tê đầy nhung nhớ
Bao kỷ niệm êm đềm xưa một thuở
Đã xa rồi thương nhớ nữa mà chi.

 

CHUYẾN TÀU ĐÊM

Chiều nay ai đón đưa em trở về
Hoàng hôn xuống bốn bề trong tĩnh lặng
Cảnh chiều đến đìu hiu nghe tạnh vắng
Thấy lao xao gió thoảng phía non ngàn

Tiếng còi tàu như xé nát không gian
Chào tạm biệt với muôn vàn xao xuyến
Hai đứa hẹn năm sau ta tìm đến
Sân ga này lưu luyến buổi hoàng hôn

Chuyến tàu đêm nghe thổn thức bồn chồn
Chào tạm biệt đừng buồn em yêu nhé
Ngày thống nhất ta cùng về quê mẹ
Trong ngập tràn vui vẻ đón tương lai

Bao ngày qua thời gian cứ trôi hoài
Mười hai tháng ngày mai này đã đến
Em sắm sửa hành trang về điểm hẹn
Soi bóng nhìn bẽn lẽn trước gương trong

Trời về đêm gió lạnh tái tê lòng
Sân ga đó người đông tôi chờ mãi
Sao người cũ đêm nay không trở lại
Đêm lặng buồn hoang hoải một mình tôi

Ghế chơ vơ nơi đó chỗ xưa ngồi
Tôi quay gót chân rời từng bước nhẹ
Đường lạnh lẽo về đêm nhìn vắng vẻ
Người quên rồi có lẽ chỉ mình đau.

Ngô Quốc Trạch

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: