22/02/23 – 02:02
NGƯỜI THƯƠNG ƠI!
Người thương ơi!
Em nhớ… nhớ nhung nhiều lắm đấy
Nhìn đâu cũng thấy bóng hình của anh
Anh đánh cắp trái tim em quá nhanh
Em bảo “phanh”… tim chẳng nghe lời nữa
Người thương ơi!
Anh chính là một nửa
Bấy lâu nay kiếm tìm cứ hoài chờ đợi
Hơn bảy tỉ người tim bắt đúng tần số một người
Bấm loạn nhịp bồi hồi
Đứng ngồi chẳng yên
Người thương ơi!
Em say đắm nụ cười hiền hiền
Vóc dáng phong trần rắn rỏi chín chắn
Đứng trước anh em thấy mình nhỏ bé lắm
Chỉ muốn nép sâu vòm ngực vạm vỡ được che chắn suốt đời
Người thương ơi!
Tim đã yêu… yêu anh rồi
Ngày ngóng đêm thẫn thờ tơ tưởng
Thấy anh buồn lòng dạ xót xa lo lắng
Vắng một chút thôi mà nhớ không chịu nổi
Người thương ơi!
Tình nồng nàn trọn kiếp chẳng đổi
Ghé đời em quyện ấm nồng bờ môi!
05/12/1982
XIN LỖI ANH… NAY EM BƯỚC NGƯỢC ĐƯỜNG
“Em đi rồi… anh có buồn không?”
Nơi ngực trái có nhoi nhói quặn thắt?
Em yêu anh một tình yêu chân thật
Vắt kiệt chân tình chẳng chút đếm đong
Em đi rồi… mưa dầm dề hoài nát lòng
Mình không tìm được tiếng nói chung nữa
Lời cay nghiệt như ngàn dao cứa
Tim đau quá! Chẳng chịu nổi nữa rồi
Em đi rồi… mong anh bình an vui cười
Tình đến – tình đi… ý trời đã định
Ngay từ đầu chúng mình cũng xác định
Nếu một ngày cạn duyên chẳng hờn trách nhau
Em đi rồi… tim mãi khắc sâu
Bóng hình người em yêu đậm sâu da diết
Mình cùng hiểu chẳng có gì bất diệt
Cảm ơn anh! Cho em biết em từng được yêu
Em đi rồi… gửi đến anh một điều
Giữ nụ cười làm động lực cố gắng
Có những ngày mưa để đón những ngày nắng
Lời từ đáy lòng: hạnh phúc nhé người em từng thương
Xin lỗi anh… nay em bước ngược đường!
05/12/1982
ĐỪNG BUỒN NỮA NHÉ ANH
Anh đừng buồn
Em không làm gì có lỗi với anh
Đừng giận dỗi trách em đổi khác
Tim nhất mức chỉ khắc tạc
Duy nhất bóng hình anh
Anh đừng buồn
Anh chính là bầu trời ngọt lành
Em mãi trốn trong đó không rời nửa bước
Ân tình chân thật vẹn tròn sau trước
Suốt cuộc đời yêu mình anh thôi
Anh đừng buồn
Em không phải người đàn bà chót lưỡi đầu môi
Em yêu anh là thật lòng thật dạ
Trái tim anh cảm nhận rõ cả
Bản chất ngoan hiền – thật thà như đếm
Anh đừng buồn
Đừng thức trắng đêm
Ngồi trầm tư đốt từng điếu thuốc lá
Rồi vùi vào chén rượu say lả
Tổn hại sức khỏe… em lo lắng lắm biết không
Anh đừng buồn
Anh là oxy… em cần để sống
Là người thầy hướng cách nhìn tích cực
Là người yêu hiểu thấu – chuộng chiều hết mực
Là rượu ngọt… em nghiện trọn đời
Đừng buồn nữa nhé anh… thưởng em một nụ cười!
05/12/1982
EM THƯƠNG NHIỀU LẮM
Thương nhiều lắm! Người có cảm nhận rõ không?
Em vui buồn với từng status người đăng trên facebook
Nhung nhớ yêu thương đong đầy mọi lúc
Người đang làm gì có nhớ đến em?
Thương nhiều lắm! Khe khẽ nhắc hằng đêm
Trời vào đông buốt lạnh nhớ giữ cơ thể thật ấm
Chẳng thể kề bên chăm lo luôn hướng về người lo lắng lắm
Nhờ gió hôn ấm mềm đôi môi người em thương
Thương nhiều lắm! Dẫu hai đứa hai phương
Nhưng hương lửa tình càng đẫm ngọt ngào tha thiết
Tình yêu kiên định mãnh liệt chẳng bao giờ cạn kiệt
Bởi mình là hai nửa định mệnh kết dính muôn đời
Thương nhiều lắm! Chẳng thể nói hết bằng lời
Nơi ngực trái khắc sâu từng nụ cười, vóc dáng
Người đã trở một phần rất quan trọng trong cuộc sống
Ân tình thủy chung trao vẹn tròn duy nhất chỉ người thôi
Thương nhiều lắm! Dù sóng to gió lớn em chẳng buông rời
Tên của người vạn kiếp em vẫn nhớ
Để chúng mình được tròn duyên nợ
Kết tóc xe tơ cho thỏa nỗi khao khát có nhau đến bạc đầu
Thương nhiều lắm!
Đậm sâu cho đến khi con tim ngừng đập.
05/12/1982
VÌ EM LÀ CON GÁI
Lúc em giận… em nói không yêu
Là thật lòng em yêu anh nhiều lắm
Ngày lẫn đêm tơ tưởng mê đắm
Sóng xoáy nát dạ da diết nhớ thương
Lúc em giận… em nói chẳng vấn vương
Đường đi về ngập đầy hình bóng
Trong tâm khảm luôn khao khát mong ngóng
Một bàn tay xiết chặt mắt chạm mắt nồng nàn
Lúc em giận… em nói chỉ là bạn
Hãy nhìn thật lâu vào đôi mắt nâu nhé
Lắng nghe tim em thầm thì khe khẽ
Thế gian này tim chỉ động lòng mỗi mình anh
Lúc em giận… hay nói ngược lòng mình
Thích nũng nịu được anh dành dỗ
Tính mưa nắng thất thường hay dỗi hờn vô cớ
Lỡ thương anh lo lắng sợ mong manh
Lúc em giận… hãy ghì chặt vào lòng
Nhường nhún em một lời xin lỗi
Tan biến cơn bão ghen hờn giận dỗi
Em vui liền… yêu thương anh gấp bội
Vì em là con gái… tính trẻ con lên ngôi
Yêu con nít thật thà như đếm!
Rất chung tình chẳng chút đong đếm
Chọn thương em… thương cả khuyết ưu
Thật lòng mình… em yêu anh rất nhiều!
05/12/1982
Hoa Hướng Dương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang