Chùm thơ tình mẹ cha – Trần Sương

23/02/23 – 10:02

Tác giả Trần Sương

CHUYỆN MẸ TÔI

Mẹ tôi kể những ngày thơ bé
Sống yêu thương bên mẹ cùng cha
Đến khi tuổi trẻ đi qua
Mẹ tôi vóc liễu mặn mà dễ thương!..

Cha phiêu bạc dặm trường mưa nắng
Bến gặp thuyền duyên đặng thành đôi
Mẹ tôi vốn đã một thời
Người người yêu mến rạng ngời nét xuân!

Từ dạo ấy tình chung ước hẹn
Chấp nhận đời trọn vẹn gian nan
Mẹ tôi mưa nắng chẳng màng
Nuôi đàn con nhỏ cơ hàn bên cha!..

Nghe mẹ kể sao mà thương quá
Sống bên cha tay bế tay bồng
Sáng đi gánh củi đổi công
Chiều về mò ốc đổi đồng mấy xu!…

Bữa cơm trắng rau bù cùng cháo
Mẹ nghẹn ngào con thảo no chưa?
Đêm nằm dưới những cơn mưa
Mẹ mong con ngủ say sưa giấc nồng!…

Khi lấy chồng con ơi hãy nhớ
Buổi cơ hàn cái thuở mẹ cha
Gian nan vất vả bôn ba
Con ơi nhớ đấy thật thà chăm ngoan!..

Trên đường đời lo toan vấp ngã
Mẹ dịu dàng xoa nhẹ đời con
Đêm nằm con đã mỏi mòn
Thương về quê mẹ sắc son một thời!…

Ơn cha mẹ ngàn đời con nhớ
Số bạc phần biết thuở nào nguôi
Đêm đêm thao thức ngậm ngùi
Mắt nhòa lệ thắm nếm mùi đắng cay!…

   *Nhớ về cha mẹ thật nhiều!..

 

Ảnh minh hoạ internet

KÝ ỨC VỀ CHA

Đêm nay nhớ con quay về ký ức
Ngày bên cha tiềm thức của tuổi thơ
Gia đình nghèo con nào dám ước mơ
Ngoài chăm học chỉ mong nhờ cha mẹ!

Đậu đệ thất cha vui mừng khôn kể
Quà cho con được thay thế bằng lời
Hứa dẫn về quê nội để thăm chơi
Mong con biết cội nguồn nơi đất Tổ!

Con đường ấy hướng về quê bến đổ
Hai ngày dài cha cực khổ vì con
Bước xuống xe bãi cát trắng lối mòn
Trời hanh nắng cha cõng con thỏ thẻ!

Từ lúc ấy cơn ngủ trưa mát mẻ
Tỉnh giấc nồng con trẻ tựa vai cha
Say sưa nghe câu chuyện kể ông bà
Chịu cực khổ quê nhà bao cuộc chiến!

Cảnh đổ nát tương tàn cha kể chuyện
Chính nơi đây chôn nấm mộ Tổ Tiên
Mắt rưng rưng cha chua xót cay nghiền
Quê hương đó xóm hiền thành cát bụi!

Tôi ôm ấp với nét thơ hờn tủi
Cha xa quê với dong rủi cuộc đời
Cả xóm nghèo lâm vào cảnh chơi vơi
Xin từ biệt nơi đây tìm sinh kế!

Bao ký ức ùa về là như thế
Lời cha khuyên sống đạo nghĩa làm người!
Biết Tổ Tiên nguồn cội nhé con ơi!
Tình nhân loại sáng ngời tâm đức độ!..

 

VỚI MẸ CON MÃI LÀ ĐỨA TRẺ

Mẹ cho con những phút đợi ngày chờ
Thêm nhung nhớ và bất ngờ nông nỗi!
Thương con lắm mẹ đâu màng giận dỗi
Nén niềm đau theo gió thổi mây bay!

Tuổi còn thơ say giấc ngủ trên tay
Mẹ âu yếm đôi má hây ngây dại!
Con mê mãi câu chuyện ba kể lại
Đêm từng đêm con sợ hãi nỗi đau!

Suốt năm canh mẹ khóc ngất ôm đầu
Thương con trẻ biết tìm đâu chạy chữa!
Niềm tin mẹ là nuôi con bầu sữa
Dẫu biết rằng cơm dùng bữa muối dưa!

Con lớn lên bên dòng suối sớm trưa
Cha gánh củi mẹ bán dưa nuôi trẻ!
Chuỗi đời đó là tháng ngày mạnh mẽ
Sà vào lòng giọng thỏ thẻ..Mẹ ơi!

Đêm từng đêm con đếm mãi sao trời
Chọn ánh sáng để tìm nơi mẹ ở!
Khoảnh khắc lạ mẹ đâu còn dương thế!
Để cùng ôn câu chuyện kể ngày xưa!

Nắng vàng hanh gió hiu hắt lưa thưa
Tóc con điểm màu nắng mưa trần ải!
Tuổi già đấy con vẫn là mãi mãi
Đứa trẻ hiền luôn sợ hãi niềm đau!…

 

CHO CON

Cho con những tháng năm dài
Nắng mưa cam chịu hình hài mẹ yêu!
Gian nan gánh nặng thêm nhiều
Miếng cơm manh áo chia đều cho con!

Cho con tuổi mẹ hao mòn
Mảnh đời khốn khó sinh tồn cưu mang!
Mặc cho cơn lốc muộn màng
Mẹ dang tay rộng long vàng cho con!

Cho con cả những tuổi son
Đêm khuya thao thức héo hon một thời!
Đi qua tuổi trẻ rạng ngời
Mẹ hy sinh cả một đời cho con!

Cho con giờ mẹ đâu còn
Để con chia sẻ héo hon hao gầy!
Mẹ ơi hồn mẹ đâu đây
Chia xa khoảng vắng – vơi đầy cho con!..

 

BỐN CHỊ EM

Khi cha mẹ đã rời xa bọn trẻ
Bốn chị em cũng đơn lẻ mỗi phương
Chúng ta là những ngã rẽ con đường
Vì sinh kế như dường bao khó nhọc!

Tôi nhớ lắm hàng đêm thêm trằn trọc!
Anh chị em sao mãi nhọc nhằn trôi
Đến bao giờ mới hết lúc xa xôi
Hai thứ tóc như đến hồi thôi thúc!

Nhớ anh chị trong từng giây từng phút
Tuổi ấu thơ anh chăm chút tình em
Cái bánh ngon, truyện ngắn để em xem
Ngày về phép anh trao thêm áo mới!

Đông đã đến rồi đây Xuân sẽ tới
Chạnh lòng tôi đau nhói cả con tim
Tình chị anh cốt nhục biết đâu tìm
Bếp lửa đỏ bên thềm nghe tí tách!

Vẫn biết thế bây giờ là khoảng cách!
Tuổi xế chiều như mách bảo tình thâm
Bốn chị em mỗi tính cách âm thầm
Đành chôn chặt những nốt trầm xao động!

Rồi một thoáng chúng ta cùng tỉnh mộng!
Dang vòng tay mở rộng của ngày xưa
Ôm út hiền khi trời đổ cơn mưa
Sợ em lạnh khi người chưa đủ ấm!

Chừ đến tuổi xế chiều mới gặm nhấm!
Nỗi tình thân cốt nhục thấm từng đêm
Tiếng ru hời xưa ấy quá êm đềm
Em không thể nói thêm!… Lòng đau nhói!..

Trần Sương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: