Chùm thơ tình – Phùng Khắc Lừng (Hải Dương)

23/02/23 – 10:02

Tác giả Phùng Khắc Lừng

NỖI NIỀM RIÊNG MANG

Dẫu biết rằng, tình mình lắm chông gai
Dù đá nát, vàng phai, không đổi ý
Bao năm tháng, mình đã là tri kỷ
Gặp nhau hoài, dẫu chỉ ở trong mơ

Nhớ về nhau, mong từng khắc từng giờ
Khi chiều muộn, ngẩn ngơ, lòng trống vắng
Mong em sống, đời bình yên phẳng lặng
Mãi thảnh thơi, mưa nắng chẳng tới đầu

Nếu một ngày, bãi bể hóa nương dâu
Trái đất nhỏ, gặp nhau trong mừng tủi
Niềm hạnh phúc, hẳn là cao hơn núi
Biết ai còn, nghĩ tới để mà mong

Nỗi niềm riêng, dấu kín ở trong lòng
Bởi lỡ bước, theo dòng con nước xoáy
Tình ngang trái, đời vẫn luôn là vậy
Nỗi buồn sâu, tận đáy, những nụ cười.

Hải Dương, 15/02/2023

 

EM ĐI RỒI EM SẼ VỀ

Nơi em đến, trời Âu rực rỡ
Chốn quê nghèo, anh ở từ xưa
Khi sớm nắng, lúc chiều mưa
Cố nhân vắng bóng rượu xưa vẫn còn

Khi chán nản, chèo non vãn cảnh
Lúc nhớ người, lòng chạnh xót xa
Trời độ nàng chẳng độ ta
Để khi nắng xế chiều tà nhớ nhau

Đã cách biệt non cao núi thẳm
Chẳng thể qua muôn dặm tìm nhau
Sân phía trước, ruộng đằng sau
Sớm chiều cắt cỏ bắt sâu giải buồn

Rồi em sẽ, nhớ nguồn nhớ cội
Một mai này lặn lội về ngày
Dưới nước chảy, trên mây bay
Thế nào rồi cũng có ngày gặp nhau

Dẫu vẫn biết, trời Âu phồn thịnh
Nhưng quê hương nhất định là nhà
Trên là cờ, dưới là hoa
Ngày em trở lại sẽ là mùa xuân.

 

Ảnh Tác giả

ĐÔNG VỀ NHỚ EM

Chiều loang lạnh, quê nghèo hiu hắt
Tiếng đàn ai, réo rắt buồn tênh
Nhìn ra sóng cả mặt ghềnh
Chiếc thuyền ảo ảnh lênh đênh mịt mờ

Thuyền ai đậu, bến mơ xứ lạ
Để riêng ai nát cả tâm can
Đông sang khi sắc thu tàn
Trời mưa gió lạnh chứa chan nỗi niềm

Nặng nỗi nhớ, lòng thêm tê tái
Biết khi nào gặp lại người xưa
Dẫu rằng muôn nắng ngàn mưa
Tình xưa cảnh cũ như vừa mới đây

Kể từ buổi, đi tây khuất dạng
Để tình sâu nghĩa nặng nhạt phai
Còn chăng dáng ngọc trang đài
Xuân xanh hẳn đã một mai còn gì

Đau lòng kẻ, tình si đơn lẻ
Chốn quê nghèo, lặng lẽ vào ra
Mong trời đất đổi can qua
Đời vui trở lại quê nhà có em.

29/9/2020

EM CÒN NHỚ

  HAY EM ĐÃ QUÊN

Yêu thương nhung nhớ đợi chờ
Chia ly giã biệt đôi bờ cách xa
Quê người xứ lạ em qua
Mưa dầm mặt đất, trăng ngà phủ mây

Em đi từ bấy đến nay
Năm qua tháng lại , có ngày nào vui
Khi chua xót, lúc ngậm ngùi
Mỏi mòn tâm trí, rã rời xác thân

Phong lưu đã chẳng có phần
Nhân duyên lại chỉ có ngần ấy sao
Đất dẫu rộng, trời dù cao
Mình yêu nhau thế lẽ nào mãi xa !

Trời Âu rực rỡ cờ hoa
Hỏi em còn nhớ hay là em quên?
Khi sông cạn , lúc triều lên
Những khi bến vắng nhìn bên kia bờ

Biết bao thương nhớ đợi chờ
Bâng khuâng chiều tím bây giờ còn đâu
Cuộc đời bãi bể nương dâu
Trăm năm chẳng được lên câu nguyện thề.

22/9/2020

 

BÓNG NGUYỆT ĐÊM RẰM

AI NHƯ BÓNG NGUYỆT ĐÊM RẰM
ĐỂ AI NHỚ TRỘM THƯƠNG THẦM BẤY NAY

AI viễn xứ, xa quê biền biệt
NHƯ cánh chim, mải miết tháng ngày
BÓNG chìm đáy nước ai hay
NGUYỆT tàn hiu hắt, trăng gầy ngẩn ngơ

ĐÊM giã biệt, đường tơ nức nở
RẰM Vu lan, vẫn ở quê người
ĐỂ xuân xanh cứ dần trôi
AI người chua xót, ai người đớn đau

NHỚ buổi ấy, hương cau thoang thoảng
TRỘM nhìn nhau, một thoáng cười duyên
THƯƠNG ai duyên dáng dịu hiền
THẦM mong sẽ được kết duyên châu trần

BẤY nay vẫn, lần khân chờ đợi
NAY bóng người, vời vợi xa xăm
AI NHƯ BÓNG NGUYỆT ĐÊM RẰM
ĐỂ AI NHỚ TRỘM THƯƠNG THẦM BẤY NAY

Bóng quế mơ màng, lúc tỉnh say
Niềm thương nỗi nhớ, lại dâng đầy
Thiên thu ngóng đợi, tâm mòn mỏi
Vạn kiếp mong chờ, hỏi ai hay?

Phùng Khắc Lừng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: