Chùm thơ về mẹ – Thơ Nguyễn Thúy (Bình Phước)

27/02/23 – 05:02

Tác giả Nguyễn Thúy

MẸ ĐÂU RỒI… MẸ ƠI…?

Đến bây giờ khi mẹ đã đi xa
Con mới biết được nhiều điều, mẹ ạ!
Phận con gái lại lấy chồng xa quá
Đâu dễ gì cứ nhớ được về thăm.

Những đêm buồn, con đứng dưới ánh trăng
Nhìn xa xăm, hướng về nhà cha mẹ
Ở nơi đó chẳng còn ai chờ cả
Giờ chỉ là những nhung nhớ mà thôi

Lễ, Tết về mọi thứ cũng dần vơi
Chẳng đùa vui như thời còn có mẹ
Chúng con về giờ chỉ là lặng lẽ
Trước bát hương với di ảnh mẹ ngồi.

Hết thật rồi chẳng còn nữa mẹ ơi
Nhà vẫn đây mẹ đâu rồi hả mẹ?
Muốn kể mẹ nghe đường xa vất vả
Chợt giật mình… Mẹ đâu nữa mà nghe

 

MẸ ĐI XA LÀ MÃI

Con đã biết, mẹ đi là xa mãi
Gặp trong mơ… cũng đâu phải dễ dàng
Con bạc đầu vẫn ngơ ngác trần gian
Khóc thút thít mỗi lần ngồi nhớ mẹ…

Mẹ đi rồi chẳng còn gì nữa cả
Ấm cúng xưa cứ lặng lẽ xa dần
Con nhìn người lại thấy tiếc tình thân
Khi mọi thứ nhà ta dần thay đổi.

Nhìn nhà họ con thấy thèm quá đỗi
Lại thèm thuồng được giận dỗi mẹ ơi
Chúng con giờ thì lạc lõng chơi vơi
Chẳng biết kiếm chốn nơi nào có mẹ.

Đời con người vốn giống như chiếc lá
Trong mưa giông rụng ngã tự lúc nào
Trôi về đâu… Tan vào đất nơi nào…
Giống mẹ giờ chẳng khi nào gặp lại…

Mẹ đi rồi… đúng là thành đi mãi…
Con nhớ thương cũng chỉ nhớ đôi phần
Mẹ xa rồi chẳng còn nữa bước chân
Và giọng nói cũng mờ dần mẹ ạ.

 

Ảnh Tác giả và mẹ

CON NHỚ HOA ĐÀO QUÊ MẸ

Giữa quê người… con nhớ Tết quê xưa
Cái Tết nghèo… mong chờ manh áo mới
Cuối tháng Chạp… cải vàng còn phơi phới
Rét run người… con mong đợi Xuân sang.

Con lợn còi, xóm ăn đụng cuối làng
Xúm xít lại, đong từng ca nước sáo
Vại hành muối, lá dong, vài ống gạo
Tết quê nghèo, cái bánh cũng gầy theo.

Đêm giao thừa, gian nhà đất quạnh hiu
Ngọn đèn dầu, cành đào con đón Tết
Con thập thò ngó đầu qua cửa trước
Pháo nhà ai vừa nổ đón Xuân về…

Lớn lên rồi, con lưu lạc xa quê
Thèm cái Tết nơi quê nghèo có mẹ
Cả cái vị bánh chưng xanh ngày nhỏ
Nơi xứ người, Xuân lặng lẽ đi qua…

Mai nở rồi, nước mắt lại nhạt nhòa
Lòng nôn nao nhớ hoa đào lắm mẹ
Xuân sắp sang, thêm lần con lỡ hẹn
Tết quê nhà… xa vời vợi nơi con.

 

 CON NGÕ CŨ CŨNG XA DẦN, MẸ Ạ!

Đêm khuya vắng, con giật mình gọi mẹ
Giữa canh tàn hiu hắt ánh sao rơi
Giá như con vẫn còn mẹ trên đời
Con không phải cảnh mồ côi, mẹ nhỉ…

Con cũng được mẹ vỗ về, thủ thỉ
Được ấp ôm, che chở chốn dương trần
Chẳng như giờ cứ lạc lõng thân sinh
Rồi nhớ mẹ… lại một mình ngồi khóc…

Cuộc đời con bao gian truân, khó nhọc
Ngập đắng cay cứ đè nặng vai gầy
Con thèm nghe mẹ dạy dỗ điều hay
Thèm cả được lời yêu thương từ mẹ..

Mẹ ra đi vào buổi chiều lặng lẽ
Cuối mùa xuân, cơn mưa ghé ngang nhà
Đám mây mù che kín cả làng ta
Đường hiu hắt chẳng bóng người, mẹ ạ..

Mẹ đi rồi, đường về nhà… xa quá
Theo thời gian cứ lạnh lẽo đi dần
Vắng mẹ rồi… nhạt quá chút tình thân
Con ngõ cũ… cũng xa dần, mẹ ạ!    

 

NƯỚC MẮT CŨNG ĐÃ MUỘN RỒI…

Ngoài trời lất phất mưa bay
Rưng rưng con nhớ những ngày ấu thơ.

Thuở chúng con nhỏ, dại khờ
Giận dỗi cha mẹ… đến giờ ăn năn.

Chẳng biết cha mẹ khó khăn
Vô tâm đòi hỏi bằng anh, bằng người.

Bao nhiêu vất vả trong đời
Cha mẹ đều giấu con thời cứ vui.

Lớn lên đi học khắp nơi
Bôn ba xuôi ngược, con rời làng quê.

Lâu lâu con mới trở về
Đôi lời thăm hỏi vụng về mẹ cha.

Mải lo quên mất tuổi già
Khi cha mẹ ốm… ai mà để chăm?

Rồi con cứ mải làm ăn
Bạn bè, công việc… bao năm chẳng về.

Nhiều đêm bất chợt nhớ quê
Thương cha, nhớ mẹ… muốn về nhà thăm.

Nhưng rồi cuộc sống khó khăn
Về đôi ba bữa… lại dằn lòng đi..

Để rồi… bất chợt ngày kia
Đúng chiều mưa gió… mẹ đi về trời…

Nước mắt con chảy muộn rồi
Ngàn câu xin lỗi… bao lời mẹ nghe?

Rêu xanh phủ kín đầu hè
Nhìn sương phủ trắng… lạnh se cõi lòng…

NGUYỄN THÚY   

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: