23/04/23 – 03:04
NGẪU HỨNG TÌNH ANH
Anh tuổi hai mươi em mới lên mười
Em gọi chú anh cười rồi quên lãng
Sau mười năm vào buổi chiều choạng vạng
Anh gặp em rồi bảo đổi chú sang anh
Tinh cảm của anh sâu nặng chân thành
Em chấp nhận theo anh về chào mẹ
Mẹ mừng vui và còn khen em trẻ
Cha bảo anh rằng con bé đó hiền lương
Anh dắt tay em đi khắp các nẻo đường
Khoe hàng xóm người thân em rành thích
Mỗi lần khen em lại cười khúc khích
Anh chín chắn hơn nhiều em mãi cứ trẻ con
Sau hai năm tuổi 21 em tròn
Về làm vợ sinh con em còn ngu ngơ quá
Sống phố thị thành cái gì cũng lạ
Cơm chẳng đủ no thức ăn chẳng có gì
Công việc của anh vất vả phải đi
Em bận việc thương con còn nhỏ dại
Mẹ đi làm con tủi hờn khóc mãi
Đứng đợi ngoài sân và mong đợi bố về
Mấy chục năm ròng tình nghĩa phu thê
Em vẫn vậy anh mãi còn như thế
Người có già đi nhưng tâm hồn vẫn trẻ
Em mãi ngu ngơ anh phải dạy em nhiều
Có phải chăng em cũng thật đáng yêu
Nên bồng bột sai nhiều anh tha thứ
Cũng có lúc anh giận hờn nhắc nhở
Em dạ anh cười em lại hát vu vơ
Nhớ nghe anh dù mỏi gối mắt mờ
Anh vẫn phải dắt tay em mãi thế
Dẫu cuộc đời còn quá nhiều dâu bể
Ta vẫn trọn tình và trọng nghĩa bên nhau.
21/04/2023
Ái Quê
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang