23/11/21 – 07:11
Di Linh chiều tím
Ghé quán chiều
uống ly cafe tím
trời Di Linh mưa bay lấp kín
nắng lỡ thì ướt sũng áo chiều pha…
bất chợt em chào
lời của núi thiết tha
làn tóc rối như mây rời gió chải
anh nghe chảy một dòng sông
nồng nàn hương của lúa
ôi cánh rừng rung lên
và làn môi em nữa
môi dại khờ
mặt núi hiền khô…
anh ngồi vì
ngoài quán vắng bơ vơ
chỉ còn lòng em là quán
anh sẽ ghé
chôn vùi màu chạng vạng
vào ly buồn uống cạn một lời yêu
lời tình yêu
thắp lên như ngọn lửa
chiều Di Linh
mưa bay và nắng ứa
có một người ở lại
một người đi…
(Quán Cafe Chiều Tím Di Linh 1990)
Đá khép
Tận tụy với đời
Tiều tụy với ta
Cá dưới nước có thể bơi ngược nước…
Dòng sông chảy trong lòng đá khép
Âm ngầm âm vực thâm sâu…
Ta cũng chảy từ thượng nguồn vắng lặng
Rong rêu mắc cạn lệ trầm…
Đời bạt tụy
Người lâm lụy
Đôi cánh chim thoát trời sao khỏi nắng…
Ta và em tình khép đá buồn
Nói với rêu phong
Nói với cánh ong
Buồn đã chín
Và ngày đã mật
Trầm tích vực sâu
Tảng đá lăn mình…
Rồi trăm kiếp
Hay từ vô kiếp
Đá nở ra
Hương vương mây trời…
Độc mộc trăng
Đò đầy
Lũ trút hoàng hôn
Lưỡng nan
Một mảnh trăng non dùng dằng
Ô hay
Độc mộc
Sơ trăng
Sóng như vạt áo du tăng gió tràn…
Đi giữa hàng cây
Đi giữa hàng cây
Tôi mơ sự sũng ái của bóng mát
Và mơ tiếng chim gọi mẹ mớm mồi
Ôi màu xanh mênh mông của lá
Thi thoảng gởi xuống đất lá thư
Những dòng thư thinh lặng
Viết cho chiếc đàn môi
Sự ấp ủ của lửa
Sẽ
Bật cháy…
Nốt nhạc của tàn tro sẽ cưu mang
Âm vực của nước mưa sẽ cưu mang
Những hạt mầm – những hài nhi tự nguyện đứng lên
Chiêm ngưỡng ánh sáng
Tôi đi,
Và nghe lá thở
Niềm xuyến xao quang phổ reo quanh phấn nhụy
Sự tung bay của sắc giới trong đêm chuyển dạ đen tuyền
Em là nỗi nhớ heo may nằm trong thớ gỗ
Dòng nhựa chuyển lưu thầm thĩ giấc mơ trần
Đi giữa đồi cao và lũng thấp
Nhìn gió thả cuộc du hành trên đỉnh tháp cô đơn
Chợt nghe cây xoa dịu những vết thương xói lở
Ngày mặt đất u buồn đón nhận cơn giông
Và tôi nhận nơi đây,
Khi vừa tan cơn bão
Những chiếc lá về cội
Nằm nghe gốc rễ sần sùi…
Lời cảm ơn vũ trụ
Giống như một hạt bụi
bay trong không gian bao la
dù không là gì, nhưng tôi luôn biết sống
sự sống mà vũ trụ này đem lại
sự sống mà ánh mặt trời tươi đẹp đang tỏa ra
trong không khí tôi được hít thở
máu đỏ chảy về tim từng nhịp đập
từng tế bào sống dậy và hát ca…
dù nắng hạn, gió mưa, bão bùng và động đất
vẫn có những hạt mầm bên dưới hồi sinh
tôi luôn biết cảm tạ
không đem lòng oán trách, thở than
vì tôi biết càng khó khăn con người càng mạnh mẽ
sau cơn mưa bầu trời sẽ trong sáng
sau núi lửa mặt đất sẽ lại tốt tươi
sau mùa đông lạnh lẽo là mùa xuân ấm áp
vì thế,
những cành cây trụi lá
có khi dưới lớp vỏ sần sùi
đang chuẩn bị một mùa hoa…
Nguyễn Thánh Ngã
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang