Thơ tình Ngọc Nguyễn (Thanh Hóa)

11/05/23 – 07:05

Tác giả Ngọc Nguyễn

TÌNH THƠ MỘT THỜI MÃI KHẮC

Tôi ngồi ngắm phượng chiều nay
Mông lung niềm nhớ những ngày xuân qua
Hạ sang mang tặng món quà
Nụ cười môi mắt giao thoa tim mình

Nhớ về thời tuổi học sinh
Nhành hoa phượng thắm trao tình bạn thương
Ngây thơ ửng đỏ má hường
Vân mê cây bút vẻ tương tư lòng

Hôm nào chưa gặp là mong
Nhắc luôn khoé mắt ngấn dòng lệ rơi
Bài thơ viết dở rã rời
Góc bàn trống trải chơi vơi từng giờ

Đêm về ôm mộng gối mơ
Ngày sang ước mãi chẳng mờ bóng ai
Vang lên hồi trống ngân dài
Đường về chung bước kề vai trùng phùng

Mùa thi ngược hướng không chung
Chia tay khi tiếng ve chùng phượng tan
Cánh hoa rơi rụng nát tàn
Ba lăm năm ấy chứa chan tim hồng

Nặng tình nên cứ hoài trông
Người xa hình cũng hoá Rồng hoà mây
Mỗi mùa Hạ đến vẫn đầy
Tôi ngồi nhắc lại bên cây phượng già

Mặc dù tất cả phôi pha
Tim yêu một thủa đậm đà còn đây
Vấn vương góc ruộng bùn lầy
Thơ tình lắng đọng mộng xây cuối chiều!

 

NGÀY ẤY ĐÂU RỒI

Tôi đòi lại nụ hồng vừa thắm
Hé môi cười say đắm bên ai
Sân trường áo trắng trưng dài
Lưu dòng nhật ký mắt nai thẩn thờ

Mãn khóa học ngẫn ngơ đếm bước
Câu chuyện buồn họ được bay cao
Còn tôi góc ruộng kháy đào
Chăm trồng cây lúa khát khao trùng phùng

Dài năm tháng nào chung lối mộng
Mấy mươi năm tim trống bỏ đơn
Hằng đêm mi ngấn gọt hờn
Mỗi lần ve khóc giận cơn mưa rào

Đã xóa sạch ánh sao ngày ấy
Còn lại thì vụng đậy khéo che
Cuốc than nức nở sau hè
Hởi người thu lại tiếng ve phượng tàn

Bằng lăng nhạt chứa chan hờn dỗi
Câu phú vần mang đối tình thơ
Chẳng vui khi ngóng đợi chờ
Bây giờ còn mỗi đá trơ học trò.

NGỌC NGUYỄN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: