24/11/21 – 04:11
Thuyền và biển
Cứng mà chi cho tim thêm tê tái
Mềm chút đi mọi sự sẽ nhẹ tênh
Thuyền tình nào vượt sóng chẳng chông chênh
Em có muốn thuyền mình cập bến phúc…
Buông bực tức buồn phiền khỏi ký ức
Cứ tươi cười vui cho trọn kiếp người
Thuyền tình mình huyền thoại lắm em ơi
Đang lướt êm trên biển đời đầy sóng…
Không có em cơ thể anh lạnh cóng
Khi đông về cô độc một mình ên
Rồi hè đến rừng sẽ cháy bùng lên
Thiêu đốt anh thành tro hòa cát bụi…
Em hứa nhé đừng trào lệ an ủi
Anh chỉ còn một vài năm nữa thôi
Vui có nhau cho thuyền tình êm trôi
Gần bờ rồi trời ơi vơi sóng gió…
Sao không mơ
Sao không mơ
một lần được gặp gỡ
Tay đan tay
nghe rạo rực tim hồn
Môi tìm môi
đắm đuối làn môi hôn
Yêu thương trao
bao khát khao luyến ái…
Vũ trụ kia
còn không tồn tại mãi
Sao cả đời
phải mãi miết hy sinh
Sao chẳng có
khoảnh khắc cho riêng mình
Để nhắm mắt
miệng vẫn cười mãn nguyện…
Khi đã sống
trọn một đời
lương thiện…
Đừng phụ nhau
Hai phương trời cách biệt
Nên hai nửa thẫn thờ
Vẫn nhớ nhung da diết
Vẫn chẳng thể hững hờ
Mắt em thường ươn ướt
Không thể giấu bơ vơ
Mắt anh cay bội ước
Mọi thứ hóa mù mờ
Tình yêu dẫu huyền thoại
Cũng đành phải bẽ bàng
Nông sâu đều quằn quại
Tiến thoái đều lưỡng nan
Đêm nghe nhau lần cuối
Nghe xót xa ngập tràn
Nghe nuối nhau quá đỗi
Đau tình không phai tàn
Chẳng cách nào níu kéo
Mắt tràn lệ ước mơ
Đừng trao nhau bạc bẽo
Đừng phụ nhau bao giờ.
Hương Sơn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang