Mẹ tôi – Tản văn Trần Long

31/05/23 – 08:05

Gia đình tác giả Trần Long

 

MẸ TÔI!

 

Khoảng 1980 – 1990 nếu ai đó có đi tàu chợ qua ga Suối Cát, xã Cam Hiệp Nam, Cam Ranh (bây giờ là Cam Lâm), Khánh Hòa sẽ thấy một người đàn bà lam lũ thui thủi bán bún bò trên sân ga! Đó là bà Tào, mẹ tôi! Thời thơ ấu của tôi gắn liền với chiếc ga xép đó! Tôi phụ mẹ quét rác dọn dẹp, khiêng bàn ghế gánh bún và rửa chén! Mẹ tôi bán thâu đêm! Khi nào vắng khách bà gục xuống bàn và ngũ gục!

         Gánh bún mẹ tôi gánh nặng quặn bờ vai là cơm áo gạo tiền nuôi sáu anh em tôi thành người! Mẹ tôi có năm trai một gái! Anh đầu và chị thứ nhì làm giáo viên! Còn lại bốn anh em trai Trần Lư, Trần Long, Trần Lý, Trần Tưởng đều thi đậu vào đại học sau lần thi đầu tiên!

         Mỗi lần về nhà xin tiền thấy mẹ ngủ gục trên sân ga và vét hết túi này qua túi khác gom góp những đồng bạc lẻ mà không đủ để cho con là tôi lại quay lưng che nước mắt ra đi! Tôi tự hứa sẽ cố gắng học giỏi để làm mẹ tôi nở mày nở mặt với đời! Không biết bây giờ thế nào, những năm 1978 – 1992 thi vào đại học rất khó! Rớt đại học là sẽ bị đi nghĩa vụ quân sự qua Cam Bốt. Ai cũng sợ đi bộ đội lúc đó vì nhiều người không về hay về với cơ thể không lành lặn… Nhờ mẹ sống phúc hậu, năm anh em trai tôi đều thi đậu vào đại học và cao đẳng, không bị đi Campuchia! Mẹ tôi rất hiền, tuy rất nghèo nhưng ai lỡ đường (trễ tàu, bị mất đồ trên tàu, hết tiền…) là bà đem về nhà cho ăn ở và thêm ít tiền dằn túi! Nhà ai có chuyện khó khăn đến gặp bà là bà vét hết tiền trong túi cho mượn! Nhờ bà sống hiền lành mà anh em tôi bây giờ ai cũng có cơm ăn áo mặc! Riêng tôi khi vừa được học bổng qua Pháp du học thì mẹ tôi ra đi, chưa được hưởng một ngày sung sướng!

         Mẹ vô vàn yêu quý và tội nghiệp của con ơi!

         Con lang thang qua Mỹ một thân một mình với hai bàn tay trắng, nhờ phúc ấm của mẹ mà con có gia đình và sự nghiệp! Các cháu rất giống bà nội từ khuôn mặt (hình 1, 2) đến tính tình!

         Mẹ đã về bên thế giới bên kia nhưng hình ảnh mẹ vẫn còn qua hình ảnh của con cháu! Mẹ chịu nhiều khổ cực và thiệt thòi, cuối đời ra đi sớm để phúc lại cho con cháu hưởng!

         Con bắt chước mẹ, nhắc các cháu sống giống bà nội:

                       “Khôn ngoan chẳng lại thiệt thà!
                        Lường thưng tráo đấu, không qua đong đầy!”

Trích câu ca dao Việt Nam

 

Trần Long

Mẹ của tác giả

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: