01/06/23 – 07:06
NHỚ U!
Bốn mươi năm rồi ngày u đi xa
Con vẫn nhớ làm sao mà quên được
Con thầm ước nghìn lần con thầm ước
U vẫn còn đây trên cõi đời này
Con mãi thương u mình hạc thân gầy
U đau đớn trong những ngày tháng cuối
Cơn bạo bệnh kéo u đi rong ruổi
Con bên u những ngày cuối đau buồn
Nhớ năm tháng u còn khỏe con luôn
Về thắm u, u thương, con vẫn biết
U thương con phải xa nhà biền biệt
Hết chiến tranh còn quyết liệt học hành
U động viên con gắng học thành danh
Vượt gian khó mới trưởng thành vươn tới
Vợ con ở nhà khó khăn vời vợi
U đã thương thương cả nhà con
Bà thương hai cháu còn nhỏ lon ton
Chẳng được ăn no áo quần không đẹp
Bà còn bảo bà thích ở với cháu
Ở với nhà con u rất thích mà
U không chê nhà con nghèo bé nhỏ
Con thầm mong làm nhà lớn đón u
Con bảo u con làm nhà như thế
U đã mừng, tin con rể thực lòng
Cuối tháng Năm (4 Âm lịch) con đang thi chưa xong
Con dẫn u về trong lòng đã biết
Một ngày gần u đi, buồn da diết
Lòng con đau không dám nói điều gì
Rồi đến ngày u thực sự ra đi
Con vội về trên chuyến tàu đêm ấy
Con gắng về nhanh cho u nhìn thấy
Rồi cầm tay u truyền hơi ấm cho người
Linh tính bảo con u đã đi rồi
U chờ mãi đã đến giờ vĩnh biệt
Cầm cây bút ngồi trên tầu con viết
Bài thơ đau quặn từng chữ từng câu
Sau bốn mươi năm u đi đã lâu
Con vẫn nhớ lòng con luôn thổn thức
Con đón thầy u vào con thờ phụng
Con mong thầy u ở mãi bên con!
Thảo Điền, 31/5/2023
Vũ Ngọc Chiến
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang