Chùm thơ trữ tình lãng mạn – Nguyễn Sơn Phương

01/06/23 – 04:06

Tác giả Nguyễn Sơn Phương

 

ĐƯA EM VỀ TÂY NGUYÊN

Đành trả em về lại Tây Nguyên
Chuyến xe khách chở nặng ưu phiền
Mang theo những tiếng còi đưa tiễn
Bỏ lại ga… niềm thương nhớ riêng…?

Trong số đông người đang đứng đây
Họ như ta, nhẹ vẫy bàn tay
Đo xem khoảng cách dần xa đó
Chứa được bao nhiêu lệ mới đầy?

Em khuất trong dòng khách ngược xuôi
Ga hôm nay lại rất đông người
Hỏi thăm những khách cùng chung tuyến
Gởi hộ em về… đến tận nơi.

Trả em về lại với Tây Nguyên
Đăk Tô có thác bạc, lam tuyền
Gia Lai rẻo sắn mờ sương trắng
Gió trải hương rừng… nắng lặng yên!

Trả lại cho đồi xanh… núi râm
Chiều sơn cước vọng… nhói thanh âm
Trả dung nhan cây lá rừng thơ mộng
Và cả nỗi buồn cho… tháng năm!

 

Nguồn ảnh internet

 

CHIỀU BÊN BỜ HỒ XUÂN HƯƠNG

Kìa em,
Phượng tím sắp tàn,
Hồ Xuân Hương đẹp ngỡ ngàng màu hoa
Nhẹ rơi xuống gốc phượng già
Trải buồn tím cả khoảng xa… quanh hồ.

Ai về Đà Lạt mộng mơ
Tháng Tư nắng đổ bên bờ Xuân Hương
Gió lành lạnh… nhẹ hơi sương
Ngàn thông khe khẽ… lời buồn mênh mông.

Lăn tăn dưới nắng chiều hồng,
Nửa bên đồi… ánh hoàng hôn xuống dần,
Mặt hồ nghiêng bóng giai nhân
Áo dài quấn quýt đôi chân khẽ khàng.

Chiều nay hồ đẹp mơ màng
Khách ngơ ngẩn ngắm… ngày tàn không hay…
Hàng cây phượng tím u hoài
Chìm vào giấc,
Để ngày mai… khoe màu;
Tiếc là không kịp nhìn nhau
Nói cùng em, một lời chào… phượng ơi…!

Sáng mai ta đã đi rồi…
Ta nhờ gió gởi em lời… từ ly!

 

Hồ Xuân Hương. Nguồn ảnh internet

 

ĐỌC THƯ TÌNH LÍNH ĐẢO
(Đăng theo yêu cầu của Trúc Đan & Văn Anh Quân)

Thư anh kể huyên thuyên về biển đảo
Nơi tuyến đầu có bão tố thường xuyên
Và những chiều vàng biển lặng bình yên
Những sáng bình minh sóng hiền gió dịu
Có những trưa hè mênh mông nắng chiếu
Sóng chạy chòng chành về phía bờ xa
Có trăng khuya bàng bạc… biển bao la
Rõ nhẹ lời ru va vào vách đá
Nơi anh ở, thời gian trôi thong thả
Không bon chen, vội vã chẳng tranh giành
Ở nơi này,
Mây nước cứ trong xanh
Từng cụm đảo nối thành quần thể đảo
Đã ngàn năm đứng nhìn trời giông bão
Những Trường Sa – Song Tử
Nam Yết – Sinh Tồn
Rồi Bình Nguyên
Đảo Đá đến An Bang
Đảo nối đảo thành gian sơn kì vĩ
Nơi đó có – bao lời thề chung thủy
Của những người lính giữ đảo quê hương
Vui sống nơi đây, giản dị bình thường
Gác lại mộng xuân
Dõi tìm tàu giặc
Ngăn bước kẻ thù
Giữ từ tấc đất
Của quê hương, của các bậc anh hùng
Của giống Tiên Rồng
Từng đuổi kẻ thù chung
Giành trọn vẹn dãy gian sơn gấm vóc
Nơi anh ở
Oai linh hồn dân tộc
Sáng ngời quanh cột móc đảo quê hương
Sáng những con người rất đỗi thân thương
Bền chặt dạ xem thường bao gian khó.

Thư lính viết
Đảo như là tất cả…
Em như người xa lạ đọc thư anh
Lính trọn lòng chỉ có: Biển trong xanh,
Và đảo nhỏ hiền lành chờ sóng vỗ
Nên thư lính, có ít nhiều thổ lộ:
“Rằng thân trai còn nặng nợ tang bồng
Hẹn với tình khi trách niệm lo xong
Lời vàng đá cũng không là đã muộn…”

 

Nguồn ảnh internet

 

QUÁN TRỌ

Tôi lữ khách dừng chân tìm quán trọ
Vì đêm nay mưa gió lạnh đường xa
Bước phiêu du lãng tử sống xa nhà
Đã bao tháng năm qua từng nếm trải
Chợt đêm nay thấy lòng buồn ái ngại
Đường thênh thang còn lại mỗi mình tôi
Bước chân đầm ngực ướt giọt mưa rơi
Nghe thấm lạnh
Đêm trôi
Thèm chút nắng
Bụi đường xa oằn vai thêm gánh nặng
Sao nỗi buồn quạnh vắng cứ đầy thêm
Mơ mái nhà tranh nghỉ tạm qua đêm
Đến rạng sáng lại lên đường dong rủi
Tôi đã từng… nơi cầu sương dốc núi
Có những đêm thức đợi tiếng mưa buồn
Để nỗi lòng trăn trở bước chân đơn
Về vô định… mỏi mòn người viễn xứ
Áo sơn vai – bụi đường xa đã phủ
Dòng đời trôi còn đó nỗi niềm riêng
Chợt đêm nay thổn thức những ưu phiền
Bỗng thấy khát khao thèm nơi nghỉ trọ
Để được quên ngoài trời đang mưa gió
Rồi tìm vào mộng mị giấc nồng say
Giữa đời thường – viễn khách có còn ai?
Nhờ chỉ hộ…
Đêm nay…
Nơi ở trọ!

 

Nguồn ảnh internet

 

NGẢ RẼ EM VÀ TÔI

Em có biết đôi khi ta vấp ngã
Rồi tự mình đứng dậy đã thành quen
Đành rằng đời là những bước bon chen
Lẽ thường chuyện chê khen sao tránh khỏi
Lòng tin vững, đôi chân không biết mỏi
Đâu cần gì phải vội vã đâu em
Đường còn dài dù đá sỏi chông chênh
Cũng phải cố bước lên đi tới đích
Qua mỗi chặng đường sương giăng mù mịt
Đời dạy cho ta biết phải làm gì…
Cảm ơn là ta vẫn bước chân đi
Chỉ ngoảnh lại mỗi khi ta dừng bước
Cùng chung hướng có kẻ sau người trước
Không một ai đoán được điểm dừng chân
Vẫn cố cho đến kiệt sức hơi tàn
Ước muốn sẽ dần tan thành ảo ảnh
Và tất thảy đã vùi trong đất lạnh
Ta một mình hiu quạnh chẳng còn ai
Rồi buồn vui trăm thứ cũng mờ phai
Nhắc chi chuyện đúng, sai trong dĩ vãng
Như đôi mắt hình nhân thay đổi dạng
Nhìn rong rêu thai nghén tạo con người
Chỉ một lần, có thể một lần thôi
Ta lại tới một nơi không tồn tại
Và từ đó em xa ta mãi mãi…
Nghìn đời sau không gặp lại bao giờ
Đơn phương niềm thương nhớ gởi vào thơ
Vĩnh biệt nhé,
Giấc mơ yêu… buồn bã…
Ta van em,
Đừng nhìn nhau xa lạ
Khiến mùa đông hoa lá cũng ngậm ngùi…
Chỉ một lần,
Có thể một lần thôi
Ta sẽ nói với em lời xin lỗi!

 

Nguồn ảnh internet

Nguyễn Sơn Phương

Nguồn ảnh internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: