Tản văn “Cát bụi” – Nguyễn Thanh Hoàng

02/06/23 – 04:06

Tản văn “Cát bụi”

        Buổi sáng, ánh bình minh chưa kịp ló dạng, như mọi ngày quen thuộc, chiếc xe đạp nặng trĩu kẽo kẹt, lẽo đẽo những bước chân xiêu vẹo giữa những hố gà với những bó rau. Rồi một ngày được nhận tin, chị đã rời xa cõi đời.

        Buổi trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt như lửa, chiếc xe cũ kĩ, đứng nép mình dưới bóng cây trơ lá chỉ xót lại vài chiếc lá. Chiếc áo mỏng manh cũ nát, vội nhai hộp cơm từ thiện vừa nhận được từ người đồng nghiệp, ăn chưa xong thì chú đã ngã xuống vì đột quỵ.

        Buổi chiều, ánh mặt trời sắp được núp dưới đám mây là hoàng hôn buông xuống. Gã nhà giàu, đi trên chiếc xe bốn bánh đời mới, bóng loáng, lộng lẫy chạy đến nhà hàng sang trọng, đám đệ tử nghinh đón long trọng, gã vừa bước xuống xe ngã quỵ, đám đệ tử đưa đến bệnh viện, bác sĩ bảo tim đã ngừng đập từ lâu.

        Buổi tối, những ánh đèn rực rỡ soi từng bóng người qua giữa con phố đông người với những cánh đời mưu sinh về đêm. Chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi, lách qua, lách lại giữa phố thị đông nghịt người. Bầu trời lại chuyển cơn mưa lớn, vị bác sĩ đã từng cứu nhiều người lại ra đi trên chiếc băng ca vì ung thư.

         Vốn dĩ, cuộc sống luôn cho đi tìm những cung bậc của tiền bạc, ở đời ai cũng muốn cuộc sống gia đình sung túc. Có thể và không thể sẽ xảy ra, ngày nay còn vui vẻ, vài ngày sau ta sẽ trở về cát bụi.

        Ngồi nghe hạt bụi vô tình
        Chạm nhau trên những nẻo dướng… lao xao
        Hạt nào lỡ vướng ta đau
        Hạt nào lấp lánh sắc màu hư vô!

Nguyễn Thanh Hoàng

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: