Chùm thơ tình – Sáu Thương

03/06/23 – 02:06

Tác giả Sáu Thương

 

MÙA LÁ RỤNG

Ta gom đốt sạch lá vàng
Kẻo mùa lá rụng đầy đàng gió bay
Lặng nhìn trời đổ mưa dày
Xiên xiên từng hạt lắt lay cõi lòng!

Đường đời ai đắp mà cong
Trèo lên dốc đứng lại vòng xuống khe
Leo cao mõi bước chân về
Thời gian như sợi nắng quê ngậm ngùi!

Tình người muôn nẻo buồn vui
Trần gian “quán trọ” hên xui mấy lần?
Người đi tắm bụi phong trần
Ta về nóng lạnh tri âm chút tình!

Nắng mưa từ buổi bình minh
Hoàng hôn vàng rụng trời sình mù sương
Đời ta đâu hết đoạn trường
Kiếp người rồi cũng vô thường mà đi!

Vui buồn những bước phân ly
Khác nào chiếc lá đến kỳ rụng bay
Chiều nay sầu cảnh vơi đầy
Nhìn mây nhớ gió, lung lay nắng mùa!

Cuộc đời như bức rèm thưa
Trời buồn man mác gió mưa đến tàn
Lá rơi rụng cả chiều vàng
Bùi ngùi giọt nắng muộn màng đến thăm!

 

Nguồn ảnh internet

 

HOÀNG HÔN

Chiều buồn viết những vần thơ
Chảy theo ngọn bút nét mờ nét cong
Mực xanh in đẫm từng dòng
Ngoằn ngoèo câu chữ đo vòng thời gian!

Trời trao duyên số cơ hàn
Đời như cành liễu lan man mặt hồ
Tình trôi theo ngọn sóng xô
Bọt bèo chìm nổi vỗ bờ đời nhau!

Sông dài bên lở bên đau
Trần gian mưa nắng đậm màu nhớ nhung
Tình người tương ngộ tao phùng
Chảy theo nét mực, thơ rung câu cười!

Ngàn thu, ngàn trận lá rơi
Bay theo chiều gió rụng rời còn đâu
Tóc xanh đã bạc mái đầu
Chào nhau thầm cảm từng câu chuyện buồn!

Đời người như bóng chiều buông
Hoàng hôn vàng cả nhớ thương một thời
Lời thề thôi đã xa xôi
Thuyền xưa bến cũ đầy vơi giọt sầu!

 

Nguồn ảnh internet

 

TÌNH CŨ

Ngày ấy em về, để lại anh
Thả trôi giấc mộng đẹp trong lành
Cạn mùa yêu nhớ, thành tình cũ
Kỷ niệm phai dần như tuổi xanh!

Tình đã ra đi, chẳng tròn vành
Nợ lòng buông bỏ mảnh trời hanh
Ái ân chìm nổi thành mưa gió
Lệ chảy đầm đìa nhỏ vai anh!

Nâng chén cafe dưới mái tranh
Một mình hiu quạnh khúc tơ mành
Tình rơi từ độ vành trăng khuyết
Những buổi chiều tà hết bóng anh!

Từ đó, rồi thôi lạnh mái đầu
Duyên xưa tình cũ nhạt phai mau
Chiều nay bỗng gặp sầu đôi mắt
Bất chợt lòng buồn thắt quặn đau!

Thôi để tình trôi cho bớt sầu
Nhắc chi duyên phận vấn đời nhau
Lòng buồn viết lại câu thơ cũ
Tiễn mối tơ xưa rũ xuống cầu!

Người đã xa rồi, biết về đâu
Tình xưa vùng dậy níu duyên đầu
Xin đừng ngoái lại làm chi nữa
Mưa nắng ân tình tựa vùi sâu!

Vườn cũ xa rồi còn gì đâu
Hoa xưa tàn tạ nhạt phai màu
Vì không duyên nợ, trầu phai thắm
Yêu nhớ cạn mùa, đẫm tình ngâu!

 

Ảnh tác giả chụp

 

BIỂN CHIỀU NAY
                 
Biển quá rộng, lòng ta sao hiểu hết
Sóng chập chùng, chôn vết tích tháng Năm
Biển bao la nồng mặn những thăng trầm
Chiều nắng nhạt, biển gầm bờ gọi cát!

Trước sóng cả, nước vỡ hồn reo hát
Biển nhớ ai cứ tung cát xô bờ
Đã bao đời xa lỡ bến bơ vơ
Triều dào dạt, Dạ Tràng chờ ngọn sóng!

Biển xanh ngát, thẳm sâu lòng muối mặn
Nụ cười em gió biển đắm say nồng
Để bồng bềnh dào dạt cả bờ mong
Mênh mông lắm tình đầy trong khát vọng!

Chiều nay biển với gió trời lồng lộng
Đàn hải âu bay bổng bóng mây mờ
Em nồng nàn… ta cảm thấy bơ vơ
Sóng biển rộng chỉ yêu bờ cát trắng!

 

Nguồn ảnh internet

 

TỰ TÌNH

Mẹ thiên nhiên không cho tất cả
Chẳng lấy đi thái quá riêng ai
Bão dông, dịch hoạn, thiên tai
Vẫn do thiên định trên vai con người

Đức không trọn, đời tơi tả nát
Lũ người tham trấn sát dã man
Gây nên nghiệp chướng tràn lan
Để người lương thiện vạ mang kiếp mòn

“Không ai giàu được tròn ba họ
Chẳng có ai nghèo khó ba đời”
Phải chi món nợ lần hồi
Đời sau con cháu nổi trôi bập bềnh!

Rủi ro với gặp may thành phận…
Đời trước sao lại vận đời con
Bon chen, đãi ngược vuông tròn
Đến hồi khốn nạn, sức mòn trách ai?

Ông trời chẳng bất công ai cả
Bởi nghiệp căn tạo hóa mà ra
Xưa kia tận cõi Ta Bà
Không tu tích đức, rồi ra lĩnh phần!

Giờ hối hận ăn năn đoạn hậu
Đời là gì? Tâm thấu câu kinh
Giúp người tựa giúp chính mình
Kiếp sau mong được thấu tình chút thân!

Trời cho được hay không là phận
Đất cho yên được sống là duyên
Trăm năm trăm cõi bề trên
Được mất – mất được, mong yên cõi lòng!

Đời người mấy thuở gọi thong dong 
Thắng thua, mưa nắng lệ chảy ròng…
Nhân tình gạn đục khơi trong
Ngược xuôi bể khổ, chỉ mong an bình!

 

Nguồn ảnh internet

 

CHIỀU TÀN!

Chiều tàn thả nhớ qua sông
Tình đi, người ở còn mong ngóng gì
Nặng lòng khi bước chân đi
Ngờ đâu sầu nhớ đến khi trở về!

Lời chào, lòng nỡ si mê
Nhớ lúc tình nở duyên khoe sắc màu
Nụ cười đẹp trắng hoa cau
Người xưa cảnh cũ – nhói đau cuộc tình!

Giai nhân xưa đẹp môi xinh
Thi nhân thuở ấy lụy tình nhiều phen
Lòng son lắm lúc yếu mềm
Đắm say nghiêng ngả đôi phen đã từng!

Tình đời ai khảo mà xưng
Nhớ trăng sầu cảnh buồn bưng mặt rầu…
Lệ đời thôi chảy, vẫn đau
Quyết lòng không nhớ gì đâu hỡi trời!

Tình xưa đáy huyệt lâu rồi
Nhưng đời vương nợ tơ trời không tha
Hận trời mưa nắng phong ba
Trăng tròn lại khuyết, đêm tà gió hanh!

Đời người thật quá mong manh
Hồn thơ buồn cảnh treo cành cây reo
Đoạn trường trăm núi nghìn đèo
Khóc yêu, sầu nhớ bay theo gió ngàn…

Buồn đời đếm hạt mưa chan
Tình rơi theo lá chảy tràn xuống sông
Người xưa còn nhớ hay không
Để lòng vàng rụng ngồi trông chiều tàn?

 

Nguồn ảnh internet

Sáu Thương

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: