Chùm thơ tình – Nguyễn Thị Phượng

03/06/23 – 03:06

Tác giả Nguyễn Thị Phượng

 

NGƯỢC DỐC CHIỀU

Mặc kệ nắng nghiêng chiều
Hoàng hôn dần ngủ lịm
Gió căng mình khiêu chiến
Cõng mây vạch mắt trời

Mặc kệ ngày dần vơi
Năm tháng chồng lên tuổi
Tim! Máu còn chưa nguội
Cảm xúc vẫn nồng nàn

Đường xuống dốc gian nan
Mệnh trời tuy chẳng cãi
Gồng mình lên chững lại
Bước chậm từng bước qua

Thong thả bước la đà
Ngẫm nhân tình thế thái
Yêu thương xin giữ lại
Ngược dốc về yêu thương!

21/6/2020

 

ĐÃ THU

Chiều nghiêng nắng nhuộm lá thưa
Những cơn gió nhẹ cũng vừa lao xao!
Bước chậm thôi! Bước chậm nào
Một ngày triền dốc mưa ào ngang qua

Chắc tại viên sỏi đã già
Tại trời trái gió, tại ta trở trời
Bóng dài tại nắng hụt hơi
Ngược lên chẳng được, xuống thời liêu xiêu

Băn khoăn ở giữ dốc chiều
Chợt mơ ngày cũ tiếng yêu đầu đời
Giật mình tiếng lá vàng rơi
Chiều nghiêng, bóng ngả nhắn lời đã thu!

Hà Nội, 21/6/2020

 

THAO THỨC

Lại đến rồi, thêm lần nữa hạ ơi!
Phượng đã nở! Giấu gì trong sắc đỏ
Người trở lại, hay gửi tình theo gió
Ta nôn nao! Nỗi nhớ ngập cõi lòng!

Ta muốn về tìm lại thỏa niềm mong
Ngày thơ dại biết bao trò tinh nghịch
Cứ vô tư, khóc cười cho thỏa thích
Chẳng như giờ, cảm xúc giấu trong tim!

Ta ước về, những buổi tối trốn tìm
Đêm trăng sáng góc sân đình trai gái
Một lũ nhóc cứ bày trò chơi mãi
Chẳng như giờ, đêm giấu nhớ vào thơ

Mùa hạ ơi quên sao tuổi ngốc khờ
Trò nghịch dại vẫn chưa lần hối lỗi
Ngày thơ bé biết gì đâu công, tội
Cũng chẳng vừa! Tính nết lại đành hanh!

Mùa hạ ơi, hoa phượng nở đỏ cành
Ta cất giữ, những buồn vui ép lại
Từng kỷ niệm! Tiếng ve thời xa ngái
Lại nhớ người! Se thắt nghẹn buồng tim

Ta phiêu du trong tâm trí kiếm tìm
Đêm thao thức! Ký ức như dòng chảy
Mưa vừa tạnh, nỉ non bầy dế gáy
Sợ mai quên theo năm tháng đã già!

Nhưng sẽ là còn đọng mãi trong ta
Ngày tháng cũ gọi tên em mùa hạ
Đem miền nhớ giấu vào hương cỏ lá
Gửi vào thơ! Vơi khao khát nỗi niềm!

18/5/2020

 

VÀO THU

Nắng đã vàng ươm tiễn hạ
Nàng thu mở cửa trời mơ
Gọi gió heo may nhuộm lá
Trời cao vời vợi mong chờ
Xanh ngát triền dâu bóng ngả
Đôi bờ vọng tiếng hò lơ
Diều sáo chiều nay vui lạ
Trên đê khói tỏa xa mờ
Lóc cóc trâu về hối hả
Thuyền ai đầy mái xa bờ
Nắng tắt đàn giang vội vã
Hoàng hôn tím ngắt cài nơ
Nỗi nhớ chưa lần từ tạ
Tình trao ấm áp tim khờ
Có một mùa thu cỏ lá
Nhẹ nhàng câu chữ vào thơ.

Hà Nội, 29/8/3018

 

VỀ QUÊ

Vẫn dòng sông cũ năm nào
Tóc cây đa xõa, ngõ vào thân quen
Về quê buổi nắng buông rèm
Bóng hoàng hôn đổ, cài then cuối chiều
Triền đê lạc một cánh diều
Thì thầm gió nói bao điều lặng câm
Xuôi dòng con nước trầm ngâm
Hình như là sóng vẫn ngầm đáy sâu!
Lênh đênh một chiếc thuyền câu
Trăng non vừa nhú, nơi đầu bến mơ
Lam chiều khói tỏa lơ thơ
Bãi dâu xanh ước nong tơ óng vàng
Vườn ai chuối đứng xếp hàng
Ơ kìa! Có chuyến đò sang bên này!
Vẫn mãi vậy, vẫn đắm say
Về quê được sống những ngày ấu thơ
Tình quê chưa lúc phai mờ
Lòng yêu không bến không bờ quê hương!
Chân dù đi khắp muôn phương
Mái đầu dù bạc, tình thương càng đầy
Bâng khuâng chân bước chiều nay
Mà như ta lạc vào ngày ấu thơ.

Hà Nội, 25/5/2016

Nguyễn Thị Phượng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: