05/06/23 – 09:06
LIÊN MIÊN 1
1
Mượn trăng gối giấc say nồng
Kéo mây ta đắp để bồng bềnh mơ
Vẫn vơ chi! Những câu thơ
Buồn vui ta gối những khờ khạo ta.
2
Tựa vào lưng núi mơ hoa
Gió kia lả lướt ngọc ngà hương đưa
Vẩn vơ núi đợi sớm trưa
Thương cho đời núi, gió đưa mây về!
3
Liễu buông xõa mái tóc thề
Đôi bồ câu nọ đê mê gật gù
Liễu mơ làn gió nhẹ ru
Chỉ còn dáng liễu vào thu thật buồn.
4
Trời buồn trời đổ mưa tuôn
Còn ta thêm giọt về nguồn biển khơi
Người vui, người hát, người cười
Ta cánh diều lạc giữa trời bão giông
5
Uyên ương xây tổ mùa đông
Ta trùm chăn kín để không thấy đời
Ngắm bông hoa đẹp giữa trời
Đa tình quơ hái tới mười bông hoa.
6
Giật mình thương giấc mơ xa
Nửa thương nhớ, nửa ta bà đành buông
Vào chùa thỉnh một hồi chuông
Phật thương, phật dạy, thôi buông con à!
7
Ra về ta muốn là ta
Mà sao chỉ thấy đời là khổ đau
Ngân hà sông lớn nước sâu
Người đi xẻ nửa một câu chung tình!
8
Thói đời vẫn lắm trọng khinh
Quờ tay ảo ảnh lòng mình sầu đong
Đã thôi những giấc mơ mòng
Còn không một thủa tình long lanh tình.
9
Duyên tàn chưa cuộc ba sinh
Đời vừa qua lửa thấy hình quỷ ma
Đẹp như mộng giọt nắng tà
Lắt lay trắc ẩn chữ đa đoan đời.
LIÊN MIÊN 2
10
Một ngày biển cả cạn vơi
Để ta ngược núi về khơi lại nguồn
Gọi gió vắt kiệt mây tuôn
Cho trời xanh lại cánh chuồn thảnh thơi.
11
Ta về trồng dậu mồng tơi
Nhuộn cho thật tím lòng người ta yêu
Dẫu cho gió lớn lật diều
Trăm ngàn chỉ nhớ một điều nhỏ nhoi.
12
Ngàn năm vị muối mặn mòi
Tìm dòng nước sạch mà soi bóng mình
Những phường nào đáng trọng khinh
Tự răn, tự lớn, hiểu mình biết ta.
13
Một mai đứng giữa vườn hoa
Chỉ bông nhài nhỏ sân nhà ngát thơm
Thân kia ví dẫu đại bờm
Chất chân làng cũ rạ rơm tìm về.
14
Mòn chân đi vẹt đường quê
Thảo thơm phố thị bộn bề đa mang
Từ ngày qua chiếc đò ngang
Thương cha nhớ mẹ đôi hàng lệ tuôn.
15
Mưa rơi nước lại về nguồn
Nắng kia mang giọt mưa tuôn cõi trần
Đành mang thân nợ đồng lần
Phận duyên khát nỗi ân cần chắt chiu.
16
Đón đưa gió thỏa chí diều
Phải cơn gió giật tan điều ức mong
Cười khanh khách giấc mơ mòng
Hình như vướng mớ bòng bong của đời.
17
Mưa vừa tạnh lũ bướm chơi
Ngàn hoa khoe sắc gọi mời ngọt ngon
Cửa chùa cũng đã bước mòn
Mà tâm chưa tịnh hỏi còn tu chi.
18
Trăm năm còn đọng lại gì
Dăm câu thơ cũ những khi vui buồn
Một ngày rồi cũng tay buông
Hương còn phảng phất khéo luồn vào hương!
LIÊN MIÊN 3
19
Nhạt môi má cũng kém hường
Da mồi tóc cũng nhuộm sương muối rồi
Bùi ngùi nhìn áng mây trôi
Một ngày nghe gió hát đồi thông non.
20
Làm sao tránh được lối mòn
Thuyền xưa bến cũ mãi còn nhớ nhung
Từ quy khắc khoải tương phùng
Nỡ sao đời lại không chung lối về.
21
Phật ngồi dưới gốc bồ đề
Ngàn năm một cõi đi về thinh không
Trăm năm một cõi trần hồng
Cũng đành trôi dạt bềnh bông kiếp người.
22
Tang bồng thỏa chí rong chơi
Lên ngàn xuống bể hát lời gió sương
Díu dan qua những đoạn trường
Nông sâu ca khúc vô thường mà sang.
23
Chân quen đi khúc đường làng
Ngày kia ra biển hoang mang lối nào
Khen trời cao vút, thật cao
Chiều tàn lại ngỡ ánh hào quang lên.
24
Mẹ dạy ăn chắc mặc bền
Ăn ngay ở thẳng mới nên thân người
Tránh xa những giống đười ươi
Nanh nhiều vuốt lắm nụ cười gian manh.
25
Chồi xuân đã nhú đầu cành
Gió cuồng mùa hạ nên thành xác xơ
Mùa thu ả nắng hững hờ
Gã đông tức giận giật trơ đất trời.
26
Làm gió một kiếp rong chơi
Lúc ru mây, lúc gầm lời cuồng phong
Lúc hiền ru giấc dòng sông
Khi buồn gió thổi qua đồng nhớ ai.
27
Dao sắc thời phải qua mài
Lời hay, nói phải chẳng ai bất bình
Làm người trên, dưới phân minh
Cho đi, nhận lại tự mình mà nên.
LIÊN MIÊN 4
28
Sống đời nợ trả, ơn đền
Thuận hòa, hiếu thảo mới nên nghĩa tình
Đừng thấy nghèo khó mà khinh
Sa cơ, lỡ vận biết mình là ai!
29
Trăm năm một quãng đường dài
Yêu thương, hờn giận một mai còn gì
Cõi người hỉ, ái, sân, si
Thiên đàng, địa ngục nẻo đi tự mình.
30
Làm người phải biết phân minh
Cho đi, nhận lại ân tình như gương
Trong lòng luôn sẵn chữ thương
Chân thành chia sẻ, khiêm nhường cái tôi.
31
Sông sâu khó tránh lờ bồi
Ở đời đừng để chữ tôi hại mình
Buồn, vui, khổ sướng chữ tình
Dại, khôn, hay, dở tự mình mà nên.
32
Thật lòng tình cảm mới bền
Yêu thương trọn đạo, kính trên, dưới nhường
Gia đình trọn vẹn chữ thương
Hạnh kia, đức ấy đời thường khắc ghi.
33
Dại khôn, khôn dại làm chi
Đời người hay dở, tại vì dại khôn
Ngày kia gói mỏi chân chồn
Danh ai, phận nấy mồ chôn riêng mình.
34
Có không cái kiếp tái sinh?
Răn lòng sống trọn chữ tình, nhẹ tâm
Ở đời khó tránh lỗi lầm
Biết sai, biết sửa phương châm làm người.
35
Ngắn dài cũng chỉ mấy mươi
Chết rồi còn lại tiếng đời dở hay
Dặn lòng tới lúc buông tay
Luân hồi tu tiếp đợi ngày tái sinh.
LIÊN MIÊN 5
36
Thói đời vẫn lắm trọng khinh
Quờ tay ảo ảnh lòng mình sầu đong
Đã thôi những giấc mơ mòng
Còn không một thủa tình long lanh tình.
37
Duyên tàn chưa cuộc ba sinh
Đời vừa qua lửa thấy hình quỷ ma
Đẹp như mộng giọt nắng tà
Lắt lay trắc ẩn chữ đa đoan đời.
38
Đợi ngày biển cả cạn vơi
Để ta ngược núi về khơi lại nguồn
Gọi gió vắt kiệt mây tuôn
Cho trời xanh lại cánh chuồn thảnh thơi.
39
Ta về trồng dậu mồng tơi
Nhuộn cho thật tím lòng người ta yêu
Dẫu cho gió lớn lật diều
Trăm ngàn chỉ nhớ một điều nhỏ nhoi.
40
Ngàn năm vị muối mặn mòi
Tìm dòng nước sạch mà soi bóng mình
Những phường nào đáng trọng khinh
Tự răn, tự lớn, hiểu mình hiểu ra.
41
Một mai đứng giữa vườn hoa
Chỉ bông nhài nhỏ sân nhà ngát thơm
Thân kia ví dẫu đại bờm
Chất chân làng cũ rạ rơm tìm về.
42
Mòn chân đi vẹt đường quê
Thảo thơm phố thị bộn bề đa mang
Từ ngày qua chiếc đò ngang
Canh cần không biếu dở dang đò đời
43
Sông nào chả có lúc vơi
Ai không có lúc cuộc đời xuống lên
Phải đâu tình bạn là bền
Không bồi không đắp sớm quên, chóng tàn.
44
Chợ họp rồi chợ lại tan
Tình yêu một phía sẽ tàn, sẽ phai
Duyên thầm như thể hương nhài
Cứ thoang thoảng dịu làm ai siêu lòng.
45
Ngày xưa duyên lặn vào trong
Thời nay người, vật duyên bong ra ngoài
Có không! Không có điêu toa
Trạch lươn ở ẩn đội mà chui lên.
46
Quên câu nợ trả ơn đền
Mặt người dạ thú sống quên luân thướng
Sớm ngày ăn gió nằm sượng
Âm tỉ địa ngục không đường thoát đâu!
Hà Nội, 5/2018
Nguyễn Thị Phượng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang