09/06/23 – 08:06
HỒN QUÊ…!
Xa xa mây lượn chân
trời
Hàng cau cao vút buông lơi gió
ngàn
Sen hồng thắm đỏ hè sang
Hồ xanh cá lội từng đàn nhởn
nhơ
Hồn quê đẹp tựa bao giờ
Cánh đồng trãi rộng tuổi thơ
cánh diều
Vườn cây trĩu quả chắt chiu
Bình minh trỗi khúc chim kêu gọi
đàn
Hoàng hôn nhạt nắng chiều
vàng
Nghe lòng ấm áp nghĩa làng tình
quê
Rêu phong ngỏ đá say mê
Trải bao tuế nguyệt tình quê
đong đầy
Tha phương mãi nhớ nơi này
Quê hương nuôi lớn tháng ngày
ấu thơ
Bao giờ cho đến bao giờ
Dệt nên tình sử ước mơ quê
nhà
Một đời ấp ủ thiết tha
Mêng mông vời vợi đậm đà
hồn quê.
Chiều hạ vàng, 04/6/2023
TÌNH YÊU CÁNH CÒ…!
Đừng hờn giận nữa em ơi
Lại đây anh nói ngàn lời yêu
thương
Bao năm chung một dặm trường
Bờ sông lặn lội gió sương một
lòng
Thân cò bao nỗi đục trong
Đời cò đã phải long đong nhọc
nhằn
Em ơi có hiểu cho chăng
Cái tình phụ phụ sánh bằng trân
châu
Có lúc mình giận dỗi nhau
Bởi mình chưa hiểu hết câu đá
vàng
Cò anh tung cánh mây ngàn
Có khi say nắng một nàng
thoáng qua
Nhưng anh luôn nghĩ mái nhà
Có em chung thủy mặn mà sắc
son
Đời em chỉ có chồng, con
Thì anh đâu để lối mòn chia đôi
Giận nhau chỉ giây phút thôi
Yêu thương là đến trọn đời bên
nhau
Xin đừng hờn giận dài lâu
Ấm tình hương lửa cùng nhau
mặn nồng
Sớm chiều cuối mõm đầu sông
Hai ta mãi mãi vợ chồng chung
đôi
Rủi mai chia biệt đôi nơi
Âm – dương cách biệt chẳng vơi
nghĩa tình
Tình cò nghĩa trọn ba sinh
Người ơi hãy sống vẹn tình trước
sau
Đừng gây nên cảnh khổ đau
Trẻ thương nhan sắc, giữ nhau
tuổi già
Dù cho bóng ngã xế tà
Tình chồng nghĩa vợ thiết tha
trọn đời.
Suy ngẫm đời viết dặn lòng
Xin chân thành gởi bạn tri âm.
04/6/2023
HƯƠNG MẢNH TRĂNG HÀN*
(Kính nhớ thi sĩ Hàn Mặc Tử)
Xót thương cho mảnh trăng Hàn
Đường lên dốc đá lầu Hoàng còn đâu
Chuyện tình như mảnh trăng sầu
Vần thơ thi sĩ tìm đâu hởi người
Nghẹn lòng bán mảnh trăng rơi
Để rồi lặng lẽ đơn côi một mình
Phải chăng trăng bán cuộc tình
Thân tàn kề cận Mai Đình *thủy chung
Mộng Cầm* tách bến sang sông
Trăng nằm cành liễu đợi mong tình sầu
Đời người một kiếp bể dâu
Chữ tài chữ mệnh ghét nhau quá buồn
Quy Nhơn dừng bước tha phương
Đời Hàn Mặc Tử tình buồn thiên thu
Rêu phong phủ
Kín nấm mồ
Ngàn sau mãi nhớ tình thơ của Hàn.
* Thi sĩ Hàn Mặc Tử
* Mai Đình: Người tình cuối chăm sóc cho thi sĩ những ngày ngả bệnh phong
* Quy Nhơn: Thành phố thuộc tỉnh Bình Định
Viết nhớ ngày vào Quy Nhơn thăm mộ Hàn Mặc Tử và dốc Mộng Cầm.
PHƯỢNG ƠI…!
(Nhớ mãi thời áo trắng)
Vang lên khúc nhạc nghe trầm bổng
Gọi nắng hè về nắng chói chang
Tiếng ve hòa nhịp cùng phượng đỏ
Hối tiếc tình ai vở mộng vàng
Áo trắng dài bay hồn trinh bạch
Xao xuyến lòng ai lúc hè sang
Sân trường bịn rịn giờ ly biệt
Lệ đẫm bờ mi ngấn hai hàng
Phượng ơi! Sắc đỏ hồn thương nhớ
Nhớ thuở ngây thơ lắm dại khờ
Đưa tay vẫy mực tà áo trắng
Trong dạ bồi hồi luống ngẩn ngơ
Nay đã xa rồi trông phượng thắm
Sân trường vắng lặng dáng người xưa
Lối cũ rêu phong mờ nhân ảnh
Phượng còn nhớ mãi buổi tiễn đưa.
Đón Hạ 2023
NGÀY EM RA ĐI…!
(Viết cho cuộc tình dang dở)
Ngày em đi lệ nhòa đôi mắt
Tình hương nồng mà vẫn vụt bay
Rồi chia ly xa vắng tháng ngày
Ôm tiếc nuối tầm tay vụn vỡ
Có phải chăng là do duyên nợ
Khi tim lòng thổn thức thở than
Trách tình yêu ngang trái lỡ làng
Ta cuối mặt bẽ bàng nghịch cảnh
Tháng năm dài sống trong cô quạnh
Lối mòn xưa đếm bước độc hành
Chén tiêu sầu gợn sóng long lanh
Càng cố quên lại càng thấy nhớ
Những đêm dài bao điều trăn trở
Mộng hồn quanh lỡ dở duyên đầu
Rồi xé lòng không biết vì đâu?
Hay tại ta gây sầu ngăn cách
Ngày em đi đẫm buồn lên mắt
Khóc cho mình lỡ một lần yêu
Trong nỗi đau càng nhớ nhau nhiều
Hởi cố nhân có sầu vạn kỷ
Chúc cho nhau êm đềm hoan hỷ
Mong cho người hạnh phúc mà yêu
Xem tình xưa như vệt nắng chiều
Sẽ liệm tắt đêm dài vội đến
Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó giết hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ, gió cô liêu…*
*Trang thơ tình Xuân Diệu
Huỳnh Văn Học
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang