Chùm thơ tình Nguyễn Văn Hải

20/06/23 – 06:06

Nhà thơ Nguyễn Văn Hải

 

QUẢNG NAM HẸN NGÀY VỀ

 

Đã mấy mùa chưa về thăm xứ Quảng

Con nặng lòng mang nỗi nhớ quê hương

Bóng tre xanh che mát những nẻo đường

Bờ cát trắng luyến vương miền đất mẹ.

 

Đàn cò trắng cõng bốn mùa lặng lẽ

Cánh đồng quê tỏa mát mỗi trưa hè

Hương gió mới vọng ru đưa nhè nhẹ

Tiếng ầu ơ nuôi nấng cả hồn quê.

 

Dòng Thu Bồn thuở nào vẫn như thế

Nặng phù sa bồi đắp đất nghĩa tình

Sông Trường Giang chở khúc hát bình minh

Trải vạt nắng lung linh gọi ngày mới.

 

Sóng Bình Hải vỗ về ngân dịu vợi

Thắm hàng dương Bình Tú đẹp hiền hòa

Chiều nghiêng nắng Hà Lam nhuộm sắc hoa

Rộn bài ca Bình An tình xứ Quảng…

 

Đất Thăng Bình – quê mẹ thời lửa đạn

Bát cơm rau nuôi lớn tấm thân gầy

Câu ân tình thấm đượm đến hôm nay

Cho ngày sau đẹp trời mây, non nước…

 

Con sinh ra nơi xứ xa miền ngược

Đau đáu nhìn về Quảng Nam yêu thương

Hẹn một ngày ru tiếng hát quê hương

Lời mẹ cha nguyện lòng vương khắc khoải.

 

 

KHÓI SƯƠNG

 

Gửi thơ về gió lưng trời

Nhặt được nỗi nhớ ai thời bỏ quên

Giao mùa vạt nắng ngủ yên

Cơn mưa chợt hóa chênh vênh giọt sầu

 

Gửi tình về chốn nông sâu

Bèo tan, sóng vỡ biết đâu mà lần

Bởi là sương khói phù vân

Đưa tay gom nhặt, cũng ngần ấy thôi

 

Gửi em về nẻo xa vời

Thỏa lòng ước nguyện cuộc đời bình an

Chữ duyên hai nửa phũ phàng

Nợ nần chẳng thể, lỡ làng tình nhau

 

Gửi trăng về với canh thâu

Bẻ đôi khúc hát, chia câu hẹn thề

Mây ngàn một dải lê thê

Nửa vầng trăng khóc vọng về… à ơi.

 

 

NHỚ VỀ NHAU

 

Nếu một ngày chẳng thể gọi tên nhau

Mượn vần thơ khắc sâu vào cõi nhớ

Chữ duyên kia chưa ghép thành chữ nợ

Ân tình này dang dở một lời yêu

 

Gom tiếng thơ gửi vào gió ban chiều

Triền sóng vỗ dặt dìu muôn con nước

Bởi khi yêu mấy ai nào hiểu được

Trái ngang tình sao biết trước ngày sau

 

Trời hôm qua phố núi đẹp muôn màu

Đan vòng tay trao nhau niềm mong đợi

Say ánh mắt, chạm môi nồng chới với

Dịu nụ cười… xin gởi lại thời gian

 

Nắng gọi Hạ – giao mùa đổ cơn ngàn

Con đường xưa mênh mang chiều loang tím

Nhặt cánh hoa ép vào trang kỷ niệm

Giấu giọt sầu bịn rịn vết chia xa

 

Em hỡi em! Đoạn tình nào đã qua

Ngoảnh mặt đi chưa phai nhòa dĩ vãng

Dòng nhật ký luyến lưu niềm vô hạn

Nhớ về nhau… biển cạn nhắc tên mình.

 

 

BÁT NGÔN VÔ ĐỀ

 

Bài thơ nào anh viết để tặng em

Có ngọn gió vương bên thềm gọi Hạ

Cơn mưa mùa xôn xao ngàn hoa lá

Con đò chiều gợi nét tả đợi mong

 

Em là ai tựa vạt nắng ven sông

Trôi hờ hững qua cánh đồng giã biệt

Kéo vần thơ ru điệu hò da diết

Nao nao lòng… gieo nuối tiếc cho nhau

 

Trang kỷ niệm vẫn còn mãi in màu

Ai nỡ vội ghép thành câu bội bạc

Để bài thơ nặng lòng từng khúc hát

Lời ân tình hóa nốt nhạc vỡ tan

 

Anh ngu ngơ gom nhặt bóng thời gian

Lau thật khô vết trăng tàn hè phố

Phía không em con đường xưa mắc nợ

Vọng gác đêm gầy, vàng võ… xa xăm.

 

 

NHẮN GỬI YÊU THƯƠNG

 

Gửi một chút sẻ chia

Cảm nhận lòng thanh thản

Trao nắng hồng vô hạn

Hoa nở miền quê hương

 

Gửi một chút yêu thương

Đón chào niềm vui mới

Trao ánh nhìn dịu vợi

Nụ cười rộn bài ca

 

Gửi một chút vị tha

Hiện hữu lời thân thiện

Trao câu chào trìu mến

Xa rồi nhớ về nhau

 

Gửi một chút tình sâu

Lắng nghe mùa Xuân tới

Trao nhau lời đá sỏi

Cát bụi mãi không quên

 

Biển thì thầm gọi tên

Ngàn năm con sóng vỗ

Lời ru còn muôn thuở

Vọng nhịp bởi thời gian.

NGUYỄN VĂN HẢI

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: