Quyền Dương Tử: Chùm thơ tinh hoa

28/06/23 – 03:06

Tác giả Quyền Dương Tử

 

TRĂNG VÀ BIỂN

Trăng yêu biển muôn đời thủa trước
Biển vô tình sao mãi làm ngơ
Trời mây thanh vắng trăng âu yếm
Mặt biển mênh mông đẹp nhường nào
Mỗi đêm soi sáng trăng khát vọng
Yêu mãi muôn đời mặt biển xanh
Một dạ trăng tròn biển có hay
Hồn trăng hào quện trong mây nước
Trải dài thương nhớ với mênh mang
Muôn đời thủa trước trăng còn đó
Khi khuyết khi tròn mãi còn yêu
Yêu biển mênh mông dạ cồn cào
Nghìn năm thủa ấy trăng và biển
Vẫn mãi là nhau suốt đêm dài
Trăng cứ dần trôi treo lơ lửng
Còn biển vô tư sóng lượn lờ
Theo bờ cát trắng năm xưa ấy
Giả bộ làm ngơ mãi vô tình.

 

HUYỀN ẢO

Tôi vẫn ngồi đây để làm thơ
Hồn như huyền ảo ở trong mơ
Bắt bắt, bao nhiêu là ý vị
Hóa giải trong tôi nỗi dại khờ
Tôi với tình thơ và tất cả
Là đã trong tim khúc hoan ca
Thành như tình ái chẳng phôi pha

Tôi hỏi thời gian có biết không
Lời thơ ý nhạc vẫn đang hồng
Bay bay đâu hết sao buồn lạ
Tựa cả hồn rơi giữa không trung

Vườn xuân tình ái màu đang ngợp
Hơn cả hồn trinh cả ý thơ
Hoa lá lặng thinh như mắc cỡ
Quên mùi ý ngộ cả trong mơ
Tôi vẫn còn đây, vẫn còn đây
Vương lòng thú vị chẳng thơ ngây
Ân ái nồng say thơm hơi thở
Bỏ lại khi buồn lúc bơ vơ
Và sẽ bay cao là tất cả
Yêu mãi tình thơ chẳng phai mờ.

 

CÒN ĐÂU

Trăng ơi! Ơi hỡi ta say
Lòng dâng sầu thảm thơ ngây dại khờ
Nhìn lên chỉ thấy trăng mờ
Sao ta cứ mãi ngồi chờ làm chi

Tìm trong lạc bước chơi vơi
Dưng dưng thủa ấy đôi mi lệ dòng
Sương mờ theo ngọn gió đông
Liễu tơ đã rũ còn mong ngóng gì

Dế đang dạo khúc nhạc cười
Dòng thơ thủ thỉ trách lời thở than
Mực trong ngọn bút hết tràn
Dèm buông đã bỏ bao lần bỏ không

Đêm nay ai mãi còn mong
Ngân hà vẫn chảy đôi dòng vân lâu
Trăng kia đã khuất dạ cầu
Nguồn thơ đã cạn còn đâu hoa vàng

Dầu dầu nước mắt ruột gan
Lòng ôm sầu thảm lang thang mây trời
Còn đâu lấp lánh sao rơi
Còn đâu giọng nói điệu cười bên nhau

Đêm nào ta trước trăng sau
Đêm nay chẳng thấy còn đâu trăng vàng.

 

SUỐI NGỌC

Nước trong veo trăng chìm trong suối ngọc
Làn gió reo len lỏi chốn đào nguyên
Đang du êm trong lòng ai man mát
Làm cho ta đi lạc tới non tiên
Khiến nao nao mạch nguồn thơm vô giá
Tận cung thiềm ta chết tựa hồn si
Hương lan rừng tỏa ngàn như ánh sáng
Nường trăng kia tìm theo mối trần duyên
Bao lời nguyền đang tìm trong bóng tối
Chìm theo trăng tan dần đáy tầng không.

 

DU TÌNH BẤT HẠNH  

Ta là kẻ, đang ôm  sầu  cát  bụi,
Bên phương trời theo loài gió xua tan
Tình đã chết trong thu tàn héo lụi,
Quên sao đành những chiếc lá lang thang.

         Người đừng xé cho cuộc tình đỗ nát
         Nhuộm muôn màu trong thế giới mê man.
         Đừng bắt ta ôm hờn trong cơn khát
         Của một thời bao lãng đãng vô miên.

Hãy cho ta thêm một lời khước tự
Cơn điên cuồng đang rồ dại hoang vu.
Người hãy nói, quên đi bao lầm lỡ
Và đi tìm những ký ức trong mơ!

       Ta quỳ xuống chịu cơn say khờ khạo
       Để cho người chìm trong cõi thanh tao*
       Cho hôm nay nước mắt khỏi tuôn trào
       Trong hư vô thành giấc mộng triền miên.

Thương lời nguyền đang lìa trong tan biến
Vết thương đau, sao lấp hết u phiền!
Trong khối loạn đường tương tư nuối tiếc
Giây xích xiềng trói buộc mối tình điên.

 

TRÚT HỒN THU THẢO…

Trăng đã chuốc ta say từ đó
Ta chìm trong vui thú men cay
Lâng lâng ta trút hồn thu mộng
Ta uống với nàng để ta say.

Hôm nay gió thoảng lòng ly biệt
Muôn cạn chén sầu hỡi trăng ơi,
Kìa sao lại để cành liễu rũ,
Bỏ ngái hương nguyền để buông lơi.

Trăng đã chuốc hồn ta chết yểu
Trong không gian ta mãi đi tìm
Trăng vẫn nằm, nằm trên cành liễu
Vẫn vô tình sao vẫn lặng im.

Ta muốn hỏi ngàn lần trăng hỡi
Cả không gian những lúc vô ngần,
Ta đã trót say trăng từ đó
Phải là trăng cũng đã bao lần.

Kìa trăng, sao đang thấy ngại ngùng?
Trong cơn sầu thảm muôn trùng cô đơn.

 

YÊU ĐƠN PHƯƠNG…

        Tim ta cạn máu thật rồi
Vẫn còn khát vọng chưa thôi bao giờ
         Này đây như lúc chơi vơi
Chìm trong nước mắt giọng cười chứa chan.

        Lòng ta nay đã héo tàn
Hộc ra bống huyết ngàn lần đang tuôn.
        Giọt lệ ơi! Chớ có buồn,
Khóc theo mây nước tựa hồn phôi phai

      Ngậm sầu đau, chẳng nguôi ngoai
Đang còn khát vọng muôn hoài yêu thương
       Tình hoa sương gió mười phương
Tim ta cạn máu lòng vương vì nàng.

       Thuyền quyên ai lỡ bẽ bàng
Cớ sao lại chở trăng vàng đi đâu?
       Tôi ngồi giữa bến ngàn dâu
Trách tôi trách mãi vì đâu yêu nàng.

        Ngàn lần yêu vẫn biết rằng
Đơn phương là cõi muôn vàn không gian
       Tình thu bi thiết tâm can
Tim ta cạn máu còn nàng thì sao?

 

ÔI SÔNG QUÊ…

        Ta về với bến sông quê
Cùng vui tắm mát thỏa thuê cuộc đời
       Gian nan vất vả xứ người
Trong ta nhớ mãi một thời ấu thơ

    Xa quê từ những bao giờ
Mà sông vẫn đợi vẫn chờ không vơi
       Về gặp các bạn mình ơi
Một thời thủa ấy là nơi tâm hồn

   Bao năm ngày tháng xa buồn
Bao năm nhớ bạn lúc còn sơn khê
    Buổi chiều diều thả triền đê
Với đàn trâu mập duyên khuê cùng về

     Trĩu nặng vườn trái xum xuê
Ai ơi có nhớ làng quê sớm chiều
     Tuổi thơ như gió cánh diều
Ngân nga tiếng sáo mỗi chiều trong ta.

 

HOA TRINH NỮ…
 
Thân em trinh nữ mọc bên đường
Ong bướm chiều về chẳng vấn vương
Nắng tắt u buồn cây rũ lá
Mưa tàn hạt bụi mấy lần thương
Đêm dài gió thổi lòng se lạnh
Nguyện mãi mặn nồng với giọt sương
Vắng vẻ quanh năm thầm trộm nhớ
Tình chung thắm mãi với đời thường.

 

ĐÌU HIU

Trăng thơ viễn cảnh tình non nước
Ngẫm sự tình xưa e ấp thay
Thuyền xa bến đậu dần đi khuất
Bỏ lại hạ du bến với bờ
Dào dạt gió lay hàng lau lách
Khách đã đi rồi vắng dòng sông
Hương bay phản phất còn lưu luyến
Vắng vẻ đêm buồn mãi đìu hiu.

Quyền Dương Tử

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: