Chùm thơ tình – Đặng Thành Long (Bình Định)

30/06/23 – 03:06

Tác giả Đặng Thành Long

 

BÂNG KHUÂNG

Vỗ về tìm ký ức
Nghe khúc nhạc tình thơ
Như giọt sương rơi nhẹ
Lòng tràn đầy ước mơ

Qua rồi tuổi thơ dại
Mái tóc đã phai màu
Đi tìm nhau dĩ vãng
Một mình dưới mưa rơi

Hoa mộng chỉ một thời
Giờ mảnh hồn cằn cỗi
Nhớ nhung để làm gì
Tha thiết cũng bằng thôi

Chăm sóc cỏ, hoa tươi
Làm thơ tặng cho người
Biết đời là phù vân
Nên lòng mãi bâng khuâng…

 

RU KỶ NIỆM

Bỗng bất chợt em trở về lặng lẽ
Gặp lại nhau ta chẳng nói thành lời
Con đường xưa, anh và em chờ đợi
Chở nhau đi dưới mưa nắng đất trời

Góc quán cũ ta ngồi ru kỷ niệm
Ngã ba buồn cũng từng đã đi qua
Và có thể ngày đó cũng yêu anh
Như đốm sáng lập lòe trong bóng tối…

Đóa hoa hồng cũng có ngày tàn héo
Hương còn đâu để tỏa mãi cho đời
Nên em yêu, chẳng bao giờ chờ đợi
Quẩn quanh buồn ta tiếp tục làm thơ.

 

DỪNG CHÂN NƠI BẾN CŨ

Theo dấu bờ sông điểm canh ba
Lững lờ mây nước níu lòng ta
Dừng chân lặng ngắm sông xưa ấy
Văng vẳng đâu đây tiếng hát ca…

Nằm mơ mộng thấy vớt cánh hoa
Sắc, tài mệnh số nói sao vừa
Thì thầm chi mãi cao xanh hỡi
Cuộc sống vô thường ghẹo nắng mưa

Thao thức đêm nay trăng hững hờ
Làm sao tìm lại mảnh tình thơ
Non cao vời vợi sương với gió
Thấm lạnh hồn ai nẻo hoang sơ

Mới bình minh đó bóng hoàng hôn
Xa xa sóng vỗ nước dập dờn
Ngơ ngẩn dừng chân nơi bến cũ
Nghe lòng xao xuyến mộng miên man…

 

CHỐN CŨ

Muốn ngày nào được trở về chốn cũ
Nhớ chuyện xưa tôi ngắt lá thổi kèn
Bài hát ấy giờ đây không nhớ nổi
Âm điệu nào tôi nhớ chẳng còn quen!

Đêm trăng sáng tôi ngồi đây mơ gió
Giọng hát hò gió cuốn mất đâu rồi
Nằm trong đất mẹ không còn bóng nữa
Con lặng ngồi nhìn chiếc lá vàng rơi!

Bạn bè cũ mỗi người đi một ngả
Kẻ giàu sang đứa nghèo khó chán chường
Gặp lại nhau nhắc chuyện xưa bỡ ngỡ
Chút dại khờ nhớ lại thấy mà thương!

Nhớ ngày nào… giờ tóc sương điểm bạc
Ngày tháng trôi thân xác cũng già thôi
Hàng phượng vĩ nở hoa giờ cũng khác
Cây bằng lăng tím rực nhắc hè về…

 

NHỚ CHIỀU XƯA

Tìm nhau trong miền ký ức
Còn đâu dấu cũ bên đời
Ngậm ngùi mơ màng trầm lắng
Chiều nay vài ly rượu đắng

Nhẩm đọc vần thơ giọt nắng
Gởi người từ nơi xa vắng
Chiều xưa cũng nơi quán đó
Tàn khói thuốc bay theo gió

Đêm về sáng những ước mơ
Gió, trăng cũng đành dang dở
Ru hồn ai đang bơ vơ
Nhớ người trầm mình trong thơ.

Đặng Thành Long

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: