05/07/23 – 07:07
MẸ TÔI
Mẹ của tôi người mẹ thôn quê
Cả một đời đầu tắt mặt tối
Chân lấm bùn trưa về không kịp dội
Lưng bát cơm ăn vội mẹ lại gồng gánh ra đi
Cả một đời mẹ tôi có được mấy khi
Dăm ba phút thư thả ngồi ăn trầu uống nước
Cả một đời mẹ tôi mong mà chưa có được
Mặc chiếc áo dài dù chỉ một lần thôi
Chuyện cửa chuyện nhà chuyện con cái chỉ một mình mẹ tôi
Lo đủ trăm đường từ cái ăn cái mặc
Ngày tất bật đêm về mẹ không ngủ được
Mẹ ngồi lặng im nghẹn nấc nén trong tim
Mẹ nhớ cha tôi còn nằm lại chiến trường
Trong một trận chống càn năm xưa ấy
Để lại cho mẹ tôi hai nách con dại
Để lại nỗi đau buồn mãi mãi không quên…
Mẹ của tôi người mẹ ở nông thôn
Cả một đời đầu tắt mặt tối
Mẹ của tôi ơi người mẹ của tôi chúng con mãi mãi
Mang ơn người chúng con yêu mẹ lắm mẹ ơi!
Gió mơn man lá ngô đồng
Chúng con yêu mẹ khắc lòng tri ân.
Nguyễn Văn Kháng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang