05/07/23 – 04:07
GIỖ MẸ
Mẹ! Bị ngã rồi nằm liệt giường
Tuổi già, trái chín mẹ yêu thương
Con mong mẹ sống nhiều hơn nữa
Để được chăm nom chút lễ thường
Ngờ đâu mới được mấy mươi ngày
Thương mẹ xanh xao vóc dáng gầy
Ngày ăn mỗi bữa dăm thìa cháo
Mẹ nuốt không vào đau đớn thay!
Quên sao được những chiều vàng nhạt
Mẹ nằm giường nhỏ phía tường Tây
Con vừa bón cháo vừa ru mẹ
“Bài mùa xuân chín” ở đâu đây.
Mẹ bảo! Thôi con đừng đọc nữa
Đi nằm cho khỏe đọc làm chi
Những giờ phút ấy con ngơ ngác
Chẳng biết mình đang đọc cái gì
Con thương mẹ một thời tần tảo
Những sáng chiều canh củi tằm tang
Khi cấy cày, ngược xuôi vất vả
Sinh nở bao ngày đã gánh mang
Đêm đến con mơ mẹ vẫn còn
Như chẳng bao giờ mẹ xa con
Thắp nén hương trầm con lễ mẹ
Nhưng chiều vàng nhạt lệ trào tuôn!…
Hồ Đường Mậu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang