06/07/23 – 08:07
EM CHỪ
Em chừ
viễn xứ xa xăm
Nghe Đông về Huế lạnh căm cô phòng
Nghe mưa
đỉnh Ngự mịt mùng
“Sương mờ nhân ảnh”* phủ chùng
Hương Giang
Em chừ
một kiếp hồng nhan
Tơ trời vương vấn đa đoan
lạc loài
Bên đông
khắc khoải… bên đoài
Tay gầy níu phía chiều phai
ngậm ngùi
Đường về
quê mẹ xa xôi
Nắng lên Vỹ Dạ mô rồi bóng ai?
Văn Lâu còn đó dấu hài
Chỉ người đi mãi chẳng hoài ghé qua
Nhớ ngày
em biệt phố hoa
Huế đầy mây xám đông sa lạnh lùng
Trăng treo
nửa mảnh ngập ngừng
Chênh chao cuộc mộng tương phùng nợ duyên
Tìm về
cõi nhớ mình riêng
Lối sầu lặng lẽ xô nghiêng… nụ cười!
“Sương mờ nhân ảnh”*: Mượn ý từ câu thơ “Ở đây sương khói mờ nhân ảnh” của nhà thơ Hàn Mặc Tử!
BUỒN GIĂNG MẮT PHỐ
Em về
đong đếm hạt mưa
San qua sớt lại cho vừa nhớ quên
Hạt vương
lấm gót hài êm
Hạt xao xác nhớ, xót đêm vội tàn
Hạt rơi
qua ngõ đài trang
Phố thưa người vắng chiều hoang lạnh lùng
Với tay
chạm nỗi thẹn thùng
Buồn giăng mắt phố rưng rưng ngại ngần
Xa rồi
ngày ấy ái ân
Ngả nghiêng chiếc lá vong thân địa đàng
Bâng khuâng
phố đón mùa sang
Mình em với những đa đoan khóc cười!
HUẾ VÀ EM
Dẫu không
mắt phượng mày ngài
Em vẫn
rất Huế
trang đài… mộng mơ
Tóc thề
buông thả hững hờ
Áo em
tím đẫm
vần thơ anh rồi…
Tà dương
bóng đổ dần trôi
Em qua
Vỹ Dạ
mây trời ngẩn ngơ
Em từ
mô tới rứa nờ…
Hay anh
lạc bước
Bến bờ… thiên thai?
Tương tư
mãi bóng hình ai
Tóc mềm
áo lụa…
Thanh mai dáng gầy
Đường vô
trong nội chiều nay
Mưa loang
Thành Cổ
Phượng bay đượm buồn
Hồi chuông
Vọng hướng Kim Luông
Huế và em
buộc kín hồn… thi nhân!
TA VỀ
Ta về khỏa nước sông quê
Rửa trôi hết những “cơn mê vô thường”*
Ta về gạn bớt tơ vương
Bao năm bao tháng tha phương… chợ đời!
Ta về buông bỏ hẹp hòi
Sân si, toan tính
thả trôi bồng bềnh
Ta về chân bước bấp bênh
Nghe bao phiền muộn chông chênh phận người
Ta về tìm lại nụ cười
Kết thành nắng ấm thay lời tri ân
Ta về vắng bóng cố nhân
Sắp hàng nỗi nhớ ra sân… dỗ dành!
Ta về mơ gối trăng thanh
Rời xa nơi chốn đua tranh lọc lừa!
Ta về mây hát gió đùa
Lá từ bi nhuộm đón mùa thiện tâm!
TRẢ
Ừ
thì…
trả gió cho mây
Trả trăng cho
Cuội
thêm say bóng Hằng
Trả người
nỗi nhớ đan giăng
Nụ hôn
vụng dại còn
hằn…
môi đau
Trả
ngày
em bước qua cầu
Diêu bông
gởi lại
muộn sầu đeo mang
Ừ thôi
trả kiếp đa đoan
Trả chung
rượu
nhạt
bẽ bàng… trao nhau
Trả đời phiêu dạt
bóng câu
Trả
chiều
hối hả
ngóng cầu vồng qua
Trả đêm
gối mộng
nhạt nhòa
“Trả tròn nỗi nhớ mùa xa”…
trả người!
Trương Thục Hương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang