07/07/23 – 01:07
NHẮN NHỦ VÌ NHAU
Gửi vạt gió vào bài thơ mùa hạ
Dáng quê hương yên ả phút giao mùa
Trời xứ Quảng nắng vàng xuyên mành lá
Chợt nặng lòng nghe khúc hát ầu ơ
Ai đã từng bước qua cùng năm tháng
Gánh trên lưng hạt thóc thuở quê nghèo
Mỗi trưa hè phồng chân miền cát trắng
Lội thân cò cõng quãng vắng đìu hiu
Củ sắn khô trộn hai mùa mưa nắng
Đói no lòng chẳng đặng buổi đò đưa
Con khôn lớn cong lời ru thầm lặng
Nước mắt vơi có ai kể bao giờ
Nay được sống, hình hài vươn ngày mới
Khóc hay cười một kiếp hóa phù du
Mãi tạc dạ chín chữ cao vời vợi
Kẻ dại khôn bia miệng nhắc ngàn đời.
NẾU
Nếu một ngày trở lại thăm chốn xưa
Anh tặng em bài thơ tình viết dở
Xếp tên em cho thỏa lòng nhung nhớ
Dẫu lời yêu chưa dám ngỏ bao lần
Em hay chăng giữa đoạn vắng bâng khuâng
Miền Cao Nguyên nhánh lan rừng chớm nở
Gió giao mùa xuyến xao từng góc phố
Gom sắc chiều gửi về phía xa xăm
Thời gian trôi theo dòng nước âm thầm
Xin một lần nghìn năm con sóng vỗ
Được nâng niu tình em câu duyên nợ
Trọn mai sau sỏi đá gọi tên mình
Anh sẽ về ươm vạt nắng lung linh
Đan tay nhau bên nẻo tình yên ả
Tiếng yêu thương xôn xao từng kẽ lá
Hạ mong chờ… vì đó là em.
VẦN THƠ QUÊ HƯƠNG
Tôi yêu những vần thơ
Có cánh cò bay lả
Đồng quê êm màu lá
Ru bốn mùa bình yên
Tôi yêu đêm diệu huyền
Vầng trăng nghiêng sáng tỏ
Dòng sông loang ngọn gió
Con đò đợi bến mơ
Tôi yêu tiếng ầu ơ
Thấm lời ru của mẹ
Mùa hè vọng mát mẻ
Ngọt ngào tình quê hương
Tôi yêu những con đường
Nguyên khôi màu cát trắng
Dáng ai về thầm lặng
Gánh hạt gạo làng ta
Tôi yêu từng mái nhà
Khói lam chiều vương nắng
Quyện gừng cay muối mặn
Chan chứa tình mai sau
Tôi yêu những canh thâu
Mẹ chong đèn mong đợi
Khi xuân về vẫy gọi
Con khôn lớn thành người.
LỤC BÁT CON CÒ
Dịu êm những hạt nắng vàng
Đậu trên vạt gió mênh mang trưa hè
Cánh cò yên ả ngọn tre
Ru từng khúc hát tình quê thuở nào
Ve sầu gọi bạn xôn xao
Bằng lăng tím nở nao nao khung trời
Vườn ai chín trái mồng tơi
Vương màu ngóng đợi tình đời hợp tan
Ngậm ngùi tiếng nhạc, cung đàn
Rơi miền kỷ niệm bên giàn trầu không
Hạ ơi, cải đã trổ ngồng
Thuyền xưa, người cũ sang sông đã rồi
Cái cò hóa kiếp đơn côi
Cái tôm, cái tép có đôi cũng đành.
(P/s: Đăng lại bài thơ cũ cho đỡ ghiền)
NỢ NẦN CHI NHAU
Mây lang thang bên vùng trời dĩ vãng
Chợt cơn mưa ướt vạt nắng ban chiều
Tiếng kỷ niệm vọng về miền vô hạn
Hạ ầu ơ, lá vàng khẽ liêu xiêu
Ai gói nắng thả vào mùa xuân ấy
Cột vần thơ câu duyên nợ muộn màng
Nay ta đến tìm hoài nhưng chẳng thấy
Người đành quên lời thề hóa mênh mang
Đừng hờn trách bởi mây trời của gió
Khói sương tan giấc mộng thuở ban đầu
Nhành lan tím đợi giao mùa phố nhỏ
Tiếc cuộc tình hờ hững nỡ trao nhau
Một lần quên là vạn lần sầu nhớ
Gặp làm chi mắc nợ đến bạc đầu
Chạm câu thơ cho lòng ta cứ ngỡ
Loang khuông chiều cắc cớ một mùa ngâu.
Nguyễn Văn Hải
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang