Bến xưa – Thơ Lưu Thị Thanh Mai

13/07/23 – 02:07

Tác giả Lưu Thị Thanh Mai

 

BẾN XƯA

Có một chiều xuân xa lắm
Ta bồi hồi quay trở lại bến xưa
Nắng lung linh trên những ngọn dừa
Trên bến cũ, thuyền xưa đâu không thấy?

Trên bến này vào mùa xuân năm ấy
Ta đi xa, em ra tiễn chân ta
Mắt lệ nhòa, em nói giọng thiết tha
Em sẽ đợi anh về, anh nhé.

Ta ra đi với tâm can giằng xé
Vội quay nhìn bóng dáng nhỏ trong sương
Bởi mưu sinh phải cất bước dặm trường
Bỏ lại phía sau những người ta yêu quý!

Nửa cuộc đời rong ruổi đường thiên lý
Một mình ta, vẫn chỉ một mình ta
Chẳng đường nào chỉ có gấm và hoa
Ta cố gắng vượt qua ngàn gian khổ.

Đến một ngày về sông xưa, bến cũ
Bến còn đây mà thuyền đã sang sông
Đắng cay lòng đành nuốt lệ vào trong
Không trách giận bởi xuân thì – rất ngắn!

Gió xuân thổi hàng dừa nghiêng soi bóng
Bến sông xưa mình tôi bước đơn côi
Dấu yêu ơi – ở đâu đó xa xôi
Chúc hạnh phúc bên tình duyên mới.

Trong sâu thẳm tôi vẫn thường mong mỏi
Em gặp được người tình
Yêu em giống như tôi
Tháng năm buồn cứ thế – lặng lẽ trôi!

05/02/2023

Lưu Thị Thanh Mai

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: