22/07/23 – 09:07
XUÂN MỘNG
Xuân ngấp nghé khi gió đông ngừng thổi
Cái rét cuối mùa chưa vội rời đi
Cành mai vàng trong mưa bụi li ti
Đứng lặng thầm đợi chờ tia nắng ấm
Về qua phố bước chân ai chầm chậm
Lối quen xưa ai sánh bước song hành
Là người đó hay chỉ là ảo ảnh
Ta gom sầu trong hơi lạnh tàn đông
Trời chuyển mùa phương ấy lạnh lắm không?
Có trống vắng một vòng tay đã lỡ
Trái yêu thương ngọt lành câu duyên nợ
Hay hoa nhạt màu từ thuở phân ly
Chỉ nhìn nhau mà không nói năng chi
Đêm tạ từ ta nghe lòng mặn đắng
Người là tượng chôn mồ sâu huyệt lạnh
Ta một đời thờ di ảnh không tên
Mỗi độ đông tàn ghi dấu không quên
Nơi góc phố, ta ngồi ôn kỷ niệm
Sóng lòng ta hay chỉ là sóng biển
Ta bạc đầu còn sóng mãi lênh đênh
Thôi nhé xuân ơi! Đừng có giận hờn
Khi xuân trước thềm, ta còn mộng mị
Trái đất tròn xoay một vòng thiên lý
Xin gởi trao người như ý tình xuân…
Lê Liên
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang