26/07/23 – 10:07
CẦU PHÚ KIỂNG – VĨNH NGỌC
Quê tôi có một cây cầu
Khi mùa mưa đến hai đầu nước lên
Phú Kiểng gỗ nổi bồng bềnh
Nhịp cầu chia cắt dập dềnh dòng sông
Thôn Đoài ngồi ngó thôn Đông
Gần nhà xa ngõ ngăn sông cách đò
Thương thay cô cậu học trò
Con đường đến lớp bao giờ khang trang?
Cầu gỗ nối giữa hai làng
Giữa thành phố lớn Nha Trang thanh bình
Đường đi lắt lẻo gập ghềnh
Dòng người qua lại lòng mình bất an
Biết bao em nhỏ dở dang
Vào mùa mưa bão tan hoang nước tràn
Mênh mông con nước xối ngang
Nước xối quanh làng con chữ về đâu?
Sang sông phải luỵ nhịp cầu
Mà cầu nay cũng bay màu theo sông
Bao giờ nối giữa dòng sông
Cây cầu kiên cố nối thông đôi bờ
Em đây chín đợi mười chờ
Một cây cầu mới bậu nhờ rước dâu!
Dân làng mong ước bấy lâu
Đi cầu nghe tiếng phách kêu não lòng.
Mùa mưa không phải đi vòng
Vượt bờ thương nhớ theo chồng về quê
Bao giờ xây đắp kè đê
Em về ra mắt mẹ cha cho gần!
Phạm Nhớ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang