27/07/23 – 09:07
KHI KHÔNG PHẢI LÀ MƠ
Khi chợt tỉnh giấc mơ sao buồn quá
Đời mình ngày sau sẽ biết về đâu
Một thoáng yêu, để lại quá đau sầu
Năm tháng sẽ còn phai màu nhung nhớ.
Ta nhặt hết những mảnh tình tan vỡ
Hình như ta lo sợ mộng còn say
Sẽ không là rực rỡ nắng ban mai
Soi ấm một vòng tay chưa hò hẹn.
Ta đã yêu một lần không trọn vẹn
Đơn phương tình, chỉ thoáng đến rồi đi
Không hạn kỳ – không hạnh ngộ – Biệt ly
Ngần thứ ấy quật khi ta gục ngã.
Tưởng rằng yêu, (thì ra là xa lạ,)
(Đúng hay sai ta cũng cố cam lòng)
Chỉ một mình từng khắc khoải chờ mong
Dù biết sẽ hoài công ta chờ đợi.
Biết chừng đâu những tháng ngày sắp tới
Đời thay ta giùm gọi giấc mơ về
Để một lần trở dậy giữa cơn mê
Còn thấy lại những gì ta muốn giữ.
Sẽ không có lối nào vào quá khứ
Thì tiếc gì những thứ của ngày xưa
Tình vô thường đi, đến chẳng ai đưa
(Sao có thể như chưa từng gặp gỡ.?)
Đành thôi nhé, chuyện tình buồn tan vỡ
Mang bao niềm tâm sự gởi vào thơ
Xin mai sau đừng nhắc lại bao giờ
Quên! Quên hết. Giấc mơ… buồn một thuở.
Nguyễn Sơn Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang