Đến… đi đời người – Thơ Huỳnh Văn Học

27/07/23 – 09:07

Tác giả Huỳnh Văn Học

 

ĐẾN… ĐI ĐỜI NGƯỜI…!

ĐẾN…!

Ai cũng đến trần gian tạm bợ
Thời gian dài chỉ cỡ trăm năm
Nơi con người đang giành giật
                                        Cạnh tranh
Cái lọc lừa, tước quyền và địa vị
Nơi con người cho đời nhiều
                                         Khinh bỉ
Ỷ giàu sang đi miệt thị đói nghèo
Nơi con người thói xấu cứ mang
                                                   Theo
Miệng ngon ngọt mà tâm xà
                                        Khẩu phật
Luôn tính toán hơn thua nhau vật
                                                  Chất
Dối gạt nhau để kẻ còn người
                                                 mất
Rồi nghĩa tình cư xử bạc như vôi
Phản bội nhau quên nhân nghĩa
                                      Làm người
Để nơi ấy dẩy đầy lời mai mỉa
Khi đỉnh cao sinh kiêu căng tự
                                                  phụ
Khi một ngày thức tỉnh để ăn
                                                  năn
Thì cuộc đời đi về cõi xa xăm.
                       

ĐI

Nơi ta đi bao buồn đau trĩu nặng
Cõi hư không phẳng lặng bóng
                                         Chân trời
Trả lại đời những cay đắng buồn
                                                   vui
Mặc thế thái nhân tình đầy đau
                                                   xót
Chẳng mang theo những gì ta có
                                                  được
Chỉ còn đây ngôi nấm lạnh mồ
                                                    sâu
Hay lò thiêu đốt cháy mọi u sầu
Rồi còn lại hủ tro tàn hài cốt
Có kẻ đi được mộ lăng xây cất
Cũng có người lạnh lẽo nấm mồ
                                               hoang
Rồi như nhau từ biệt cõi dương
                                                gian
Nắm tay nhau trở về cùng CÁT
                                                   BỤI
Trả cho người những gì ta gian
                                                    dối
Khi đời người có đến rồi ra đi.
 

ĐỜI NGƯỜI

Làm con người đang sống phải
                                       nghĩ suy
Sống trọn vẹn không sống hèn
                                        Sống nhục
Với đất nước phải lấy trong gạn
                                                 đục
Vì nhân dân vì Tổ quốc hy sinh
Với tổ tiên và dòng họ gia đình
Phải xứng đáng cháu, con tròn
                                        Hiếu thảo
Với xã hội, cộng đồng nên thấu
                                                   đáo
Sống sẻ chia, đoàn kết vẹn nghĩa
                                                 tình
Khi đời người sinh, tử được phân
                                                  mình
Việc ĐẾN – ĐI luân thường theo
                                            ĐẠO LÝ.

… Khi viết bài thơ này là tự hiểu lòng mình trước việc đời, không có ý gì cho ai. Mong nhận cảm thông, chia sẻ.
                23h30 đêm, 25/7/2023

Huỳnh Văn Học

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: