28/07/23 – 02:07
“NHỮNG NGÔI MỘ LIỆT SĨ CHƯA BIẾT TÊN”
Có những day dứt khó nói nên lời
Trong nghĩa trang khắp mọi miền Tổ quốc
Ta thường gặp những tấm bia thân thuộc
Vẻn vẹn đề “LIỆT SĨ CHƯA BIẾT TÊN”
Các anh ai cũng có những cái tên
Cha mẹ đặt lúc vừa oe oe khóc
Cái tên theo anh những ngày đi học
Cô bạn thầm thì khẽ gọi yêu thương
Bởi chiến tranh, anh gác bút lên đường
Xa tuổi học trò, ước mơ dang dở
Lá thư tỏ tình gấp hoài trong vở
Lặng lẽ âm thầm theo bước anh đi
Trong chiến tranh chẳng biết trước điều gì
Bão đạn, mưa bom, quân thù xảo quyệt
Hết trận này tới trận kia khốc liệt
Anh vững vàng cùng đồng đội xông lên
Rồi một ngày nơi ngọn núi không tên
Anh ngã xuống máu hòa vào trong đất
Lễ truy điệu khi tạm ngưng chiến trận
Mảnh gỗ ven rừng khắc vội dòng tên
Giặc vẫn còn, đồng đội lại tiến lên
Chiến đấu, hy sinh, người còn người mất
Người chôn anh nay cũng hòa trong đất
Nơi rừng sâu núi thẳm ngút ngàn xanh
Độc lập, hòa bình, chấm dứt chiến tranh
Thế hệ chúng tôi trèo đèo lội suối
Đi tìm đưa các anh về nguồn cội
Thấy anh rồi nhưng chẳng thấy tên anh
Thế là mẹ vẫn thao thức năm canh
Với vời vợi chờ anh về với mẹ
Cô bạn thuở nào vẫn chờ lặng lẽ
Ở phương trời nào anh biết không anh
Chưa biết tên, nhưng anh không vô danh
Tên các anh hóa thành tên đất nước
Tháng bẩy ông trời bắc cầu Ô Thước
Xin bắc cầu… để tìm được… tên anh.
Nguyễn Việt khoa
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang