Tống Thu Ngân: Chùm thơ tình 001

28/07/23 – 10:07

Tác giả Tống Thu Ngân

 

ME KEO ƠI

Me keo ơi nắng đổ trên đầu
Trời trong xanh không tìm ra giọt nước
Cõng em đi cơn khát đã rã rời
Chị nhỏ xíu đi nhặt những trái keo rơi

Me keo ơi… xin hãy mau rơi
Cho chị lượm để đàn em lót dạ
Tóc chị vàng hoe qua mấy mùa nắng hạ
Đợi mẹ về… đôi chân chị giẫm đầy gai

Mẹ keo ơi… chị còn nhỏ dại
Chưa biết đời trong đục ra sao
Chỉ biết rằng chân chị bị đau
Chân không dép, gai keo nào thương chị

Me keo ơi… thật là bình dị
Lớn lên rồi chị vẫn nhớ me keo
Dẫu ngày xưa chị đã không dám trèo
Chỉ đứng đó, chị chờ me keo rụng

Me keo ơi… ngày xưa quê chị nghèo và những cơn đói bụng
Cảm ơn em đã rụng xuống bên đời
An ủi chị như ơn trời đem đến
Me keo ơi… chị nhớ lắm những ngày mưa

Em rụng đầy, chị lượm để ban trưa
Chị xa em đã mấy chục năm rồi
Giờ trở lại không còn me keo nữa
Me keo ơi… chị nhớ những ngày hè rực lửa

Bươi gốc me keo chị bắt chú bù rầy
Những chú kiến dương thì màu xanh tuyệt đẹp
Những cái trứng là niềm vui bất tận
Dưới gốc me keo là kho báu của tuổi thơ

Me keo ơi… em không còn nữa tự bao giờ
Sao để chị ngẩn ngơ về chốn cũ
Chị nhớ em một thời mưa lũ
Xa lâu rồi… chị vẫn nhớ me keo…

Ảnh tác giả chụp

 

QUÊ HƯƠNG TÌNH MẸ

Hè về nhớ tiếng ngân vang
Nhạc ve rộn rã bên hàng phượng xưa
Nhớ sao tiếng võng đong đưa
Ầu… ơ… vắng mẹ mấy mùa trầu cau

Chiều chiều én luyện nghiêng chao
Để con nhớ mẹ ruột đau chín chiều
Trời mưa nhớ mẹ xiêu điêu
Mắm còng, ba khía buổi chiều đói cơm

Rau lang luộc với canh tôm
Khói rơm thơm lạ tình con sông dài
Nhớ chiều mẹ cuốc giồng khoai
Con vùi trong rạ ăn hoài vẫn ngon

Nhớ chiều hái lá me non
Bắt con cá cạn cho con đem về
Nhà mình một bữa no nê
Canh chua bốc khói ngon ghê mẹ à

Hè về nắng cháy thịt da
Mẹ đi gánh mạ ngoài xa cánh đồng
Hai đầu quang gánh mênh mông
Chân mẹ không dép một dòng nước mây

Hè về mẹ gánh nước đầy
Cho con được tắm những ngày bão giông
Ca dao nhớ mẹ ngập lòng
Ầu… ơ… dậy sớm ra đồng bắt cua

Rau đay ai bán mà mua
Mồng tơi tím ngắt cũng vừa hái xong
Mẹ ngồi gọt mướp ngoài sông
Nồi canh ngọt lịm mênh mông quê nghèo

Nhà mình xóm nhỏ cheo leo
Đêm về soi ếch bánh xèo ngày mai
Đọt xoài, lá cách, nhớ hoài
Chua chua, chát chát hỏi ai không thèm

Hè về con lại nhớ thêm
Bánh bò mẹ đổ cho thêm nước dừa
Cho thêm lá dứa thơm chưa
Có gì sánh được mùa mưa đói lòng

Nồi cơm mẹ gánh ra đồng
Công cày, công cấy mẹ bồng theo em
Con mương nước chảy, đất mềm
Hai đầu quang gánh cùng em xuống bùn

Mẹ ngồi đôi mắt rưng rưng
Ôm con mà khóc bên rừng cô liêu
Làm sao nhớ hết mọi điều
Mẹ quê như một cánh diều đơn côi

Ôm con ra đứng chân đồi
Mênh mông vô tận chân trời còn xa
Cheo leo dưới một mái nhà
Mẹ ngồi vá áo đàng xa sóng dồn

Âm vang tiếng sóng bên cồn
Gừng cay muối mặn con khôn lớn rồi
Hè buồn nhớ mẹ chơi vơi
Công ơn của mẹ giếng khơi nào bằng

Ầu… ơ… tre đã mọc măng
Tình quê, tình mẹ mênh mang, lặng thầm…

Ảnh tác giả

 

MẸ THIÊN NHIÊN NHÂN TỪ

Mẹ thiên nhiên nhân từ
Mẹ là cơn gió, là ánh nắng mai
Mẹ là những tháng ngày dài
Mẹ là tình yêu vĩnh cửu

Lạy mẹ thiên nhiên hãy thứ tha
Những đứa con ngoan và những đứa chưa ngoan
Những đứa con đi ngược lại nhân gian
Những đứa con phá rừng, ngăn suối, lòng dạ gian tham…

Lạy mẹ nhân từ, tình yêu mẹ chứa chan
Vòng tay mẹ ôm choàng cả thế gian
Mẹ đem cho chúng con cuộc sống
Mẹ cho chúng con không khí trong lành và dòng sông xanh mát

Mẹ cho chúng con lúa gạo và ánh nắng mặt trời
Mẹ cho chúng con những hạt mưa rơi và những chiều lộng gió
Tình yêu mẹ tuy không mà có
Cứ trải dài, dìu dặt mãi không thôi

Mẹ ơi… mẹ thiên nhiên ơi
Bàn tay mẹ lúc dịu dàng và lắm khi quyết liệt
Dạy dỗ, khuyên răn những đứa con lỡ một, lầm hai
Bàn tay mẹ giơ cao, xin đánh khẽ

Lạy mẹ thiên nhiên nhân từ
Cúi xin người hãy yêu thương
Những đứa con đi ngược lại ánh mặt trời
Những đứa con làm mẹ phải lệ rơi

Cúi xin mẹ mở lòng tha thứ
Cúi xin mẹ ngăn cơn sóng dữ
Hàn gắn lại những vết nứt thương đau
Trái đất này cần trái tim bao dung của mẹ biết bao…

Ảnh tác giả

 

LẠI MỘT LẦN TÔI XA MẸ

Xách va ly tôi lại lên đường
Mẹ rơm rớm đôi mắt buồn ngấn lệ
Tôi tự biết là mình thật tệ
Vì những đứa con mà để mẹ lệ nhòa

Con xin lỗi, mẹ ơi con xin lỗi
Tấm lòng này như trời biển bao la
Những đứa con của con không có cha
Chỉ có mẹ nên thật là khờ dại

Tạm biệt mẹ, con lại lên đường
Lại làm người viễn xứ tha phương
Lại để mẹ ngày đêm ngồi trông ngóng
Xin lỗi mẹ, con ngàn lần xin lỗi

Mẹ yêu ơi con là người có tội
Mắt mẹ buồn, con sẽ chẳng vui đâu
Đời con như những giọt mưa ngâu
Mà Ô Thước bắt cầu hoài chẳng được

Con đến với cuộc đời là những ngày đi phượt
Vội vã đi rồi vội vã trở về
Nặng trong tim là bóng hình của mẹ hiền
Mẹ nhân từ luôn che chở đời con

Xếp va li và mang theo hình ảnh mẹ
Mang trong lòng tình mẹ đã cho con
Con sẽ trở về bên gối mẹ héo hon
Để thì thầm, dòng mật ngọt đời con luôn chảy mãi…

Ảnh tác giả

 

CHONG ĐÈN RU EM

Thuở xưa chỉ có đèn dầu
Đêm đêm tôi thắp đèn dầu chăm em
Thắp đèn từ tối nhá nhem
Đến khuya, đến sáng em tôi khóc hoài

Mẹ đi công cấy sớm mai
Cha đi gánh mạ đôi vai nặng oằn
Ví dầu tơ nhện giăng giăng
Con cò đứng đợi ngàn năm ngoài đồng

Tàn đêm rồi lại đêm tàn
Thương em khát sữa biết làm sao đây
Ngoài trời gió thổi mây bay
Đợi cha, mong mẹ thân gầy cõng em

Thắp đèn để chị chăm em
Thắp đèn hiu hắt từng đêm… từng đêm lụn tàn
Mưa buồn rơi xuống thế gian
Chị lên sáu tuổi vỏ vàng nuôi em

Thắp đèn ủ ấm cho em
Thân chị áo rách lấm lem cuộc đời
Trời mưa nhà dột em ơi
Đôi tay bé bỏng che đời em tôi

Mùa thu cõng em đi chơi
Đầu không đội nón, chân không cát vùi
Mồ hôi nhỏ giọt rơi rơi
Ăn cả ngọn cỏ cho vơi đói lòng

Tết thì chỉ có bánh phồng
Đốt rơm, nổi lửa tay bồng tay ru
Mùa xuân chỉ thấy mây mù
Thương cha, nhớ mẹ mịt mù nước non

Thắp đèn chị thắp từng đêm
Thắp cho mòn mỏi trắng đêm đợi chờ
Ngày mai đồng lúa trổ cờ
Mẹ cha về lại ước mơ thỏa lòng…

Ảnh minh họa internet

Tống Thu Ngân

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: