Chùm thơ “Hoài niệm” – Nguyễn Đăng Hải

28/07/23 – 03:07

Tác giả Nguyễn Đăng Hải

 

NHỚ NGÀY XƯA!

Chẳng bao giờ… quên cuộc sống ngày xưa
Thuở nghèo khó mà lại thừa nhân nghĩa
Cách hành xử khiến ta hoài thấm thía
Nhường sẻ chia từng đoạn mía khoai mì

Cả một vùng ít xe máy dìu đi
Chuyển đến viện võng tì đòn tre khủng
Toàn đất nước vẫn thưa bầy tham nhũng
Người xung quanh thật tốt bụng phần nhiều

Với xóm làng sống đùm bọc thương yêu
Ai ốm bệnh mãi sớm chiều thăm hỏi
Lỡ hết gạo cũng chẳng lo bị đói
Mượn nhà bên dù ít ỏi tạm dùng

Dưới mái trường sách học tập xài chung
Nhưng gìn giữ sẻ chia cùng khóa tới
Khi cưới hỏi lúc giao thừa trông đợi
Tiếng pháo vang làm phấn khởi lòng mình

Và bây giờ… xã hội đã văn minh
Nhưng đâu đấy lại rập rình bất ổn
Dẫu vắng bóng những bữa cơm khoai độn
Vẫn nhớ thời thiếu thốn… của ngày xưa.

 

CÂY CẦU QUÊ TÔI

Chốn quê cũ trứ danh cầu Bến Đá
Nối hai bờ hữu tả sông Phước Giang
Bình Minh lên cảnh đẹp đến ngỡ ngàng
Tre uốn lượn hai hàng ôm nước chảy

Tuổi thơ ấu thường tụm năm tụm bảy
Cùng chơi đùa bơi nhảy giữa dòng trôi
Chia thành phe đánh trận chiếm bãi bồi
Kẻ thua cuộc làm tôi hầu bên thắng

Lắm những hạ giữa trưa trời rực nắng
Giữa sông dầm chao lắng nhặt hến don
Để về đêm bánh tráng được nướng giòn
Dùng đặc sản mãi còn trong ký ức

Có những buổi trăng non vừa mới dứt
Tôi cùng cha mồi giựt ếch ham mồi
Đèn pin mờ chao đảo bóng sánh đôi
Bờ sông đấy sụt trồi trông vô dạng

Nhớ thuở trước cầu lõm ghè đá tảng
Mùa lũ dâng lênh láng nước tràn cầu
Người hai bờ nếm trải những bể dâu
Và thi thoảng tiếng sầu vang ai oán

Cầu xây mới phẳng liền qua mấy đoạn
Lụt tràn về bớt loạn những vành tang
Tôi lớn lên tạm biệt lũy tre làng
Thỏa tung cánh dọc ngang trời đất rộng

Nay xứ lạ… tim hồng đâu chỗ trống
Mãi in hằn trầm bổng của dòng sông
Nước hoài trôi hờ hững chẳng mặn nồng
Nhưng cầu vẫn… ngóng trông ngày trở lại.

30/9/2020

 

NHỚ NỘI

Nhà tôi… thị trấn Chợ Chùa
Lối vào hai dãy cau vua đứng chào
Trưa hè gió thổi lao xao
Nghe như tiếng vọng ngọt ngào tình quê

Nhớ xưa tết chuẩn bị về
Nội cùng sắp xếp mọi bề đón xuân
Nhiều khi mưa gió cả tuần
Đường trơn người ngã gian truân xóm nghèo

Thuở gầy người bé tí teo
Cây kia cao vút vẫn trèo bẻ cau
Nhiều hôm cùng nội hái trầu
Đem ra chợ bán cháo rau qua ngày

Ngẫm đời gió thoảng mây bay
Thăng trầm tan hợp mà cay lệ sầu
Chúng con giờ tóc bạc màu
Đâu còn với nội hái trầu bẻ cau

Nay về chẳng thấy nội đâu
Chỉ còn ký ức đậm màu ngày xưa
Ngắm nhìn nhà cũ giữa trưa
Ngỡ hình bóng nội… như vừa ở đây.

28/9/2020

 

ĐẤT LÀNH!

Nắng chiều ngã bóng vườn quê
Lặng nhìn cảnh cũ tứ bề gió đưa
Khẽ lay xào xạc lá dừa
Vẳng lời cha dạy thuở chưa dãi dầu

Ta về chăm mấy hàng cau
Em ngồi giâm những dây trầu kế bên
Ước sau trầu quyện sắc bền
Cau kia kết trái gợi lên nghĩa tình

Ngôi nhà ngói đỏ xinh xinh
Bốn mùa hoa trái ẩn mình tỏa hương
Mặc bao thế sự vô thường
Vẫn hoài nhắc nhở kỷ cương tộc dòng

Phúc nhà rạng bởi gia phong
Chỉ mong con cháu đồng lòng tiến xa
Chớ quên đất tổ quê nhà
Dẫu rằng cuộc sống bôn ba xứ người

Đất lành gốc vững ngọn tươi
Gởi cho hậu thế vẹn mười niềm tin
Đức nhân đạo hiếu giữ gìn
Cội nguồn gia tộc khắc in suốt đời.

07/12/2022

 

VỀ THĂM NHÀ CŨ

Chiều buông xuống về thăm ngôi nhà cũ
Lòng ngẩn ngơ quá đủ cảnh hoang tàn
Vườn quanh nhà cỏ dại mọc tràn lan
Sân đến ngõ vô vàn rêu trú ngụ

Nhớ thuở trước anh em nhà đông đủ
Mỗi chiều về cùng rủ đá banh dây
Nhớ đêm trăng hàng xóm đến sum vầy
Ngồi trao đổi giải khuây cùng thế sự

Sân ngày ấy giúp tôi rèn câu chữ
Vẽ lên sân bao thứ thuở vỡ lòng
Làng quê nghèo cuộc sống vẫn thong dong
Nhẹ nhàng lướt theo dòng đời đưa đẩy

Mảnh vườn rộng ngày xưa tôi sống đấy
Bình minh lên cảnh thấy thật hữu tình
Nay trở về… chốn cũ bỗng lặng thinh
Chợt nhớ đến bóng hình người đi mãi

Cha vất vả trồng thật nhiều cây trái
Để đẹp xanh nên phải rất dãi dầu
Nhưng giờ này con cháu mãi đi đâu
Để chốn cũ âu sầu trong mong đợi

Hãy kiên nhẫn khải hoàn rồi sẽ tới
Người xưa về xây mới thật khang trang
Đất tổ tiên không thể mãi bẽ bàng
Dù vẫn biết… ngày sang không trở lại.

21/10/2020

 

GIẾNG NƯỚC QUÊ NHÀ

Bùi ngùi thăm giếng nước quê
Điệp trùng kỷ niệm ùa về nơi đây
Nhớ xưa nước ngọt đủ đầy
Trong veo một thuở in mây ngắm trời

Nắng hè giếng chẳng đành vơi
Mưa đông ắp nước rã rời xác thân
Đôi khi làng xóm xa gần
Đến dùng bởi của nhà dân cạn rồi

Tháng ngày gió thoảng mây trôi
Bao lần cây cối đâm chồi nở hoa
Giúp tôi cuộc sống an hòa
Lớn dần vững bước giao thoa với đời

Rồi ngày điện lưới đến nơi
Giếng xưa yên nghỉ đến thời giếng khoan
Để cho mọi sự an toàn
Nắp tròn đậy kín tránh oan phận mình

Thăng trầm giếng vẫn lặng thinh
Cố nhân tìm gặp tự tình nhỏ to:
“Cảm ơn một thuở đưa đò!
Vạn lần nhớ mãi đã cho giọt lành”.

16/3/2021

 

QUÊ TÔI 1

Quê tôi đấy… miền Trung khắc nghiệt
Bởi quanh năm thời tiết khó lường
Trưa hè nắng rát bụi vương
Đêm đông giá lạnh canh trường tái tê

Quê tôi đấy… núi kề với biển
Bão cuồng phong xuất hiện quá dày
Bao nhà lâm cảnh trắng tay
Gia tài mất sạch lắm ngày bi ai

Quê tôi đấy… suối dài sông hẹp
Lũ tràn nhanh đè bẹp xóm làng
Cửa nhà vườn ruộng tan hoang
Nhiều vùng san phẳng ngỡ ngàng thế gian

Quê tôi đấy… vô vàn khổ sở
Khiến người dân chống đỡ trường kì
Rất cần tiết kiệm phòng chi
Nào đâu keo kiệt so bì nhỏ nhoi

Quê tôi đấy… thiệt thòi quá đỗi
Vẫn kiên trì tiếp nối cha ông
Vượt qua vất vả chất chồng
Tiến lên mạnh mẽ… quyết không nản lòng.

24/11/2022

 

QUÊ TÔI 2

Quê tôi đó… tựa rừng ngắm biển
Sống nghĩa tình lương thiện luyến vương
Dẫu khắc nghiệt trăm đường vẫn tiến
Quyết cùng nhau trực diện kiên cường

Quê tôi đó… ruộng nương nắng hạn
Tuy khổ đau nào chán nô đùa
Đời đạm bạc thắng thua chẳng nản
Vẫn miệt mài cùng bạn thi đua

Quê tôi đó… lắm mùa không hạt
Và những hè sỏi cát trơ sông
Rồi lũ lụt tràn đồng bát ngát
Cảnh cuồng phong tan nát chất chồng

Quê tôi đó… tình thông hiếu đạo
Mặc có nghèo lễ giáo đầu tiên
Học theo sách thánh hiền chỉ bảo
Thấm nhuần câu “kính lão” đâu phiền

Quê tôi đó… triền miên kỷ niệm
Vạn trùng xa vẫn kiếm nẻo về
Dù cuộc sống mãi mê nhiều điểm
Xin dặn lòng đừng khiếm riêng quê.

09/5/2021

 

CHỢ CHÙA

Ai đó hỏi “Chợ Chùa” đâu vậy?
Và nguồn khơi tên ấy bao giờ?
Thật tình tôi cũng ngu ngơ
Một vài giả thuyết mập mờ vô căn

Có một chỗ in hằn dấu tích
Là ngôi đền tĩnh mịch không xa
Nắng mưa lũ lụt quá đà
Vẫn luôn đứng vững vượt qua tháng ngày

Minh chứng vậy hiện nay tốt nhất
Vì “đền – chùa” sự thật gần nhau
Tiền nhân dụng ý phép màu
An nhiên tịnh độ trước sau nghĩa tình

Còn một việc tường minh cho kỹ
Chợ Chùa nay huyện lỵ Nghĩa Hành
Tên này vừa chỉ địa danh
Vừa là tên chợ nên thành rất riêng

Ở nơi đấy láng giềng đùm bọc
Nhiều khó khăn cũng học phi thường
Thắm nồng tình nghĩa yêu thương
CHỢ CHÙA mãi hướng tới đường nghĩa nhân.

20/12/2020

 

NGÔI NHÀ XƯA

Ngôi nhà mái ngói đơn sơ
Dầm mưa dãi nắng phủ mờ thời gian
Xưa kia cảnh đẹp vô vàn
Mà nay vườn kiểng tiêu tan mất rồi

Ngẫm đời thế sự nổi trôi
Đường xưa lối cũ bồi hồi ngẩn ngơ
Thế nhân nào hết chữ ngờ
Nơi đây giữ mãi tuổi thơ của mình

Sài thành sặc sỡ lung linh
Sẽ không nhòa được nghĩa tình mến thương
Bôn ba khắp mọi nẻo đường
Quê cha đất tổ cố hương nhớ về

Dù đời còn lắm đam mê
Ai ơi hãy gắng mọi bề chỉnh chu
Hăng say lao động cần cù
Nhớ nơi nguồn cội lời ru để tìm

Quê nhà luôn khắc trong tim
Mặc cho cuộc sống nổi chìm đắng cay
Cha Ông vất vả chốn này
Giúp ta chắp cánh tung bay vào đời.

15/02/2021

Tác giả Nguyễn Đăng Hải và phu nhân

Nguyễn Đăng Hải

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: