Lặng lẽ – Thơ Huỳnh Cát

29/07/23 – 09:07

Tác giả Huỳnh Cát

 

LẶNG LẼ

Hoàng hôn buông xuống con đò, ai vắng bóng?
Dòng nước lặng yên soibóng dáng lưng chừng
Cuộc sống đâu đây bươn chải không ngừng
Đeo đuổi một thời bên chiếc xuồng ghe.

Bên không gian rộng lớn sao thấy mình nhỏ bé
Đường về không một chút rộng thênh thang.
Thăm thẳm xa đưa vời vợi cứ miên man.
Biền biệt tình xa thấp thoáng mãi chạnh lòng

Thời gian lắng đọng, dư âm thêm chất chồng
Bến vắng đò ngang chẳng lẽ cũng phai phôi.
Chớm mùa thu thư tình chăng đến vội
Thấp thỏm nơi xa, phương ấy mãi đi tìm.

Phảng phất ru hồn sao ê buốt con tim
Mông lung lãng đãng mỗi chiều tím hoàng hôn
Bao chiều bỗng nhớ đến, lăng lẽ bồn chồn
Chợt đến chợt đi chẳng thấy người ở đâu?

Đếm chút tình thiếu thốn giọt mưa ngâu
Giấc mơ hoang xin gửi người ở lại.
Lưu luyến tình xa trút cạn bởi tương lai
Khoảnh khắc hồi sinh cuộc sống bởi ngày mai.

12/7/2022

Huỳnh Cát

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: