Nó và tôi – Thơ Trần Thanh Phong

29/07/23 – 03:07

Tác giả Trần Thanh Phong và người bạn

 

NÓ VÀ TÔI

Nó và tôi về hội ngộ hôm nay
Lòng rộn rã, mặt mừng, tay nắm giữ
Tôi và nó hỏi thăm nhau đủ thứ
Cùng vui mừng: cơm áo,… đủ, chẳng sao.

Nó và tôi tuy tuổi tác khác nhau
Nhưng hai đứa có chung nhau nhiều thứ
Chung trước hết là chung Trường Nội trú
Chung tiếp theo: quê ở “Phù Cát lì”.

Không nói về những chung khác nữa chi
Vì nói nữa có khi không cần thiết
Chỉ muốn nói thêm chung này để biết
Nó và tôi thân thiết bởi vì đâu…

Nó mê thơ Xuân Diệu đã từ lâu
Tôi cũng vậy, thích trăng sao, cây cỏ
Tôi và nó mê lời ru của gió
Thường để hồn “treo ngược ở cành cây”.

Bởi thế nên đã có chuỗi ngày dài
Tôi và nó thường hay gom câu chữ
Rồi thêu dệt cho vườn thơ Nội trú
Cho sắc hoa luôn rạng rỡ bên người.

Làm việc này, tôi và nó thấy vui
Khi nhận được không ít lời khích lệ
Nhưng cũng có những người không thích thế
Vì nghĩ thơ đâu thay thế gạo tiền (!)

Cũng đành thôi, hai đứa chẳng ưu phiền
Bởi đâu phải ai duyên thơ cũng có
Càng không thể nản lòng vì điều đó
Mà thờ ơ, ruồng bỏ, lánh xa thơ.

Nó và tôi đã quyết vẫn làm thơ
Bởi hai đứa trót “tôn thờ” Xuân Diệu
Mặc ai đó có dèm pha, chế giễu
Nó và tôi không thể thiếu nàng thơ.

Trần Thanh Phong

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: