Vác núi qua sông – Thơ Thanh Ngô (Quảng Nam)

02/08/23 – 08:08

Tác giả Thanh Ngô

 

VÁC NÚI QUA SÔNG

Có một chuyện đời giờ tôi muốn kể
Con đường đi, không thể nào quên
Mới đây thôi tháng chín tháng mười: 1985,
Năm bước ngoặt của đời tôi…
Tôi quyết rời quê, đưa các con về nội chúng
Phải từ từ cho thích ứng với thời gian
Đưa bốn con vào trước thật an toàn
Để con học, rồi tiếp sang bước khác.

Tôi đưa bốn đứa con: Hương, Phương, Bắc Thương vào trước
Rồi quay ra quê ngoại đón Nghĩa vào
Tôi gánh Nghĩa cùng với ít đồ đạc bước lao đao…
Không phải mệt người, mà mệt óc, tim muốn vỡ ào…
Bằng đôi quang tre hôm nao ông tôi bện
Nghĩa ngồi trong chậu ở quang phía trước
Còn phía sau nồi niêu soong chảo…, gánh hết đem vào
Chậu Nghĩa ngồi chêm chăn mỏng để khỏi chao
Tôi gồng gánh, tàu đến rồi đi nhé!
Tạm biệt miền Bắc, quê hương, cha mẹ!…
Cả họ hàng, bè bạn, nhé tôi đi
Các em chỉ khóc chẳng nói gì
Tôi cũng vậy, chỉ cười không dám khóc…

Vào Đà Nẵng, gánh bước cao bước thấp
Nghĩa đói rồi, nhưng chỉ gọi mẹ ơi…
Mua gì ăn, Nghĩa cũng lắc đầu và lè lưỡi
Tôi không ngờ cay quá, mẹ thương con…
Hết cháo chỉ còn xôi mẹ nhai rồi mớm…
Con đói lòng, mẹ mớm cứ thế ăn
Nước mắt tôi tự lăn trên má
Lòng xót con, bụng dạ cũng xót mình…
Bà hàng xôi thấy vậy hỏi sự tình
Tôi không nói, nhắc mình đừng nói
Tôi chỉ cười không hỏi cũng chẳng thưa…

Một cuộc đời bao bão táp mây mưa…
Tôi mới thử chưa đâu, còn dài lắm
Hôm nay mới vượt được có vài dặm
Đã là gì, tôi bặm môi đi
Lại gánh con tìm đến em Thi
Nhanh vào Tam Kỳ, bốn con mẹ, nhớ quá đi…

Đời người ta bánh đa bánh đúc
Bánh thì cong, bánh thì đục
Có lúc nhục phải có lúc vinh…
Tôi cứ nhủ minh như vậy
Và đinh ninh mình phải đứng dậy
Để mẹ còn là chỗ nhờ cậy của các con
Lòng sắt son tôi đứng vững không còn bịn rịn
Phải là niềm tin chỗ dựa vững vàng
Cho con tôi, tôi lại sẵn sàng
Với thách thức, dàn hành ngang mà bước
Không một mình đi trước, lùi sau
Không đứng đầu cũng không thể đứng sau!
Cứ bước đi, đừng nghĩ làm gì…
Và cứ vậy, bước đi và đứng dây
Bước ngoặt cuộc đời mới vậy đã gì đâu
Cứ cười tươi và ngẩng cao đầu
Không được cúi và không được tủi
Cho con niềm tin, mẹ là tấm gương treo
Để các con cứ vậy mà theo…
Thêm một tuổi, tôi đã không tiếc nuối…
Bước ngoặt cuộc đời, tôi đắm đuối vì con…

Quảng Nam, 01/02/1986

Ảnh tác giả cung cấp

Thanh Ngô

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: