Chùm thơ Mưa – Lê Quang Vui (Tiền Giang)

30/11/21 – 07:11

 

Kiến trúc sư, nhà thơ Lê Quang Vui

 

 

MƯA HỪNG ĐÔNG

 

Mưa hừng đông

Mịt mù sương

Hai hàng cây một góc đường ngó nhau

Thương che áo khoác ngang đầu

Ghét lau hờ hững

Qua cầu phủi tay

 

Mưa hừng đông

Kéo khăn mây

Hai con mắt bụi… đủ cay nhạt nhoè

 

 

MIÊN MAN

 

Mùa bất chợt xám trời mưa trắng nước

Ngày vô ưu

Ai biết trước…

Vô thường

Thương đứa bạn đã lo tròn danh lợi

Đôi chân tay ngay thẳng xếp vui buồn

 

Trôi lặng lẽ

Vừa hết chiều lại sáng

Người theo người mòn mỏi tháng qua năm

Chung câu hỏi sẽ về đâu mai mốt

Kiếp làm người…

Chẳng lẽ thế là xong

 

Hỏi thì hỏi

Gởi đôi lời vô vọng

Ông bà mình dắt cha mẹ đi xa

Rồi mai mốt thế hệ nầy tới lượt

Những vòng quay giữa trời đất…

Thật thà

 

Ngỡ bất chợt

Thở dài

Sau giấc mộng

Chán chê rồi chào giã biệt nhân gian

Mưa trắng xoá

Một phương trời nhạt nhẽo

Tiễn một người

Về với cõi…

Miên man

 

 

KỂ NHƯ

 

Hạt bụi rơi vào hố mắt

Khác gì một mũi tên đau

Giọt lệ xuôi dòng ra biển

Trăm sông ghé lại nơi nào

 

Ngày vui hai môi chưa khép

Trái tim

Lỗi một nhịp đàn

Mây bay đôi tà áo lụa

Thương người chưa kịp

Lìa tan

 

Hai mươi…

Bốn năm rồi mấy

Dại khôn còn chất ngang đầu

Gió giông mịt mù chớ trách

Chỉ là hạt bụi trầm tư

 

Thương tôi

Chờ lau hai mắt

Một thời lấp lánh

Kể như…

 

KÍ ỨC DẦM MƯA

 

Mưa thương góc quán tôi ngồi

Chốn trầm tư…

Giữa phận người lấm lem

Trưa dài

Vàng lá thêm men

Tôi say mấy bận mắt quen chẳng buồn

 

Đời mình mơ giọt mưa thương

Thương mưa

Thương góc trưa vương

Quán trầm

Song song thơ níu nỗi lòng

Tóc xưa

Người cũ thơm nồng áo xưa

 

Mưa tràn… kí ức dầm mưa

 

 

 

MƯA

 

Mai rời chốn nầy về với bao người thân

Sẽ nhớ mãi những cơn mưa trần thế

Tháng tám mưa dai

Tháng sáu mưa dầm

Mưa thu óng vàng từng gân lá

Tháng giêng

Mưa đâu khác tiếng ai cười

 

Hạ oi nồng réo rắt tiếng mưa vui

Tôi thích nhìn mưa qua song cửa nhỏ

Nửa kiếp làm người

Ngắm mưa dịu dàng góc phố

Dáng cô gái tóc dài áo lụa ướt trong mưa

 

Chút bâng khuâng

Thương nhớ

Trời đùa

Ngày ấy nhờ mưa, giờ đổ thừa tại mưa tại phận

Mưa vội vã phố trắng lòng

Thèm nắng

Mái hiên nhà…

Bất chợt hoá lao đao

 

Mai rời trần gian thương mãi trận mưa mau

Của cái kiếp làm người sao vui đến thế

Kể cho nhau nghe những ngày rong rêu ở đó

Mưa ướt trang tình

Mưa thấm dột vào tim

 

 

YÊU MƯA

 

Trắng trời

Nhớ nắng ngày mưa

Đầy trang tình sử

Cạn thơ

Nhẹ lòng

Xin thưa một thuở phiêu bồng

Quá giang kỉ niệm xuôi dòng nước trôi

 

Lẻn vào quán nhỏ bên tôi

Mưa mưa…

Làm chứng một thời yêu mưa

Thảnh thơi lấp lánh

Trời đùa

Trái tim ướt át đợi mùa đông tan

 

Trầm trầm

Tái

Buốt

Nhân gian.

 

LÊ QUANG VUI

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: