Trần Thế Phương: Chùm thơ tình 001

03/08/23 – 04:08

Tác giả Trần Thế Phương

 

TẤM LÒNG QUẢNG NGÃI

Sài Gòn đang bịnh nặng đó nghe em!
Cơn đau nhức cả ngày đêm trăn trở
Vẫn Sài Gòn không một lời than thở
Như mẹ âm thầm sợ nhói tim con

Sài Gòn muôn đời nguyên vẹn một lòng son
Hạnh phúc, buồn vui, cùng nhau chia sẻ
Rộng lượng, cưu mang, tình người lặng lẽ
Không kêu ca, vì đó – một Sài Gòn

Sài Gòn cơn bịnh nặng đang bào mòn
Trên cơ thể vốn gánh gồng các tỉnh
Bước nhẹ, nói khẽ, Sài Gòn đang bịnh
Sài Gòn đau, đừng để nỗi đau hơn!

Sài Gòn bao giờ biết giận, biết hờn,
Chỉ biết yêu thương trải lòng mọi nẻo.
Nơi nào thiếu ăn, phương nào lạnh lẽo
Có Sài Gòn, vì đó – Sài Gòn thôi.

 

BẾN QUÊ
(Bài viết cho bé Trần Phúc Thuận Thảo, chào đời tại Sài gòn năm 2012,  ba mất trước đó 2 tháng. Hiện sống ở Vĩnh Long với bà ngoại)

Con tìm về ngồi trên bến quê
Moi cát tìm ngày tháng cũ
Những sợi cát chạy trên tay ủ rũ
Năm tháng đi năm tháng không về

Con lại về tắm biển mùa hè
Trên bến xưa ba dìu mẹ tắm
Chỉ một lần và ngàn năm chìm đắm
Trong biển xanh một cuộc tình nồng

Tuổi thơ con như con nước bềnh bồng
Mở mắt chào đời trong vòng tay cô, nội
Thời gian cứ trôi trôi đi quá vội
Con lại về sống với ngoại một đời sông

Chiều nay con ngồi trước biển mênh mông
Thương kiếp dã tràng biển Đông xe cát
Nhặt khúc tình ca ngày nào ba mẹ hát
Để muôn đời ru ngủ trái tim con.

Quảng Ngãi, hè 2015

 

DẤU LẶNG

Người hỏi ta rằng có hiểu không
Chiều qua mưa trắng xóa bên sông
Bài thơ còn đó dòng kỷ niệm
Nỗi nhớ về… nỗi nhớ mênh mông

Ta biết lối xưa giờ hoa dại
Mọc đầy trong ký ức mơ màng
Nụ hôn ngày cũ giờ đã cũ
Sương phủ dấu chân buồn lang thang

Ai đã ngẩn ngơ buổi tiễn nhau
Bao mùa thương nhớ phượng thắm màu
Bềnh bồng trước gió màu tóc biếc
Bây chừ đọng lại một niềm đau

Còn đó dấu hài in suối mộng
Mây trời bàng bạc nẻo sơn khê
Sao nỡ giờ đây thành sương khói
Nắng buồn rơi ngập lối ta về…

30/6/2023

 

KHÚC TÌNH CA MÙA HẠ

Ta gửi lời thương trời chiều đầu hạ
Phượng nở hồng trên lối nhỏ mùa thi
Em vội vàng chối từ bài thơ nhớ
Phút nghẹn lòng và từ đó ta đi

Rồi ngày tháng bụi đường mờ áo trắng
Lưu bút buồn dòng chữ chạy ngẩn ngơ
Ta hờn dỗi quay lưng về bến cũ
Nụ hôn chờ lạc lõng giữa giấc mơ

Vẫn còn đây mái tóc huyền huyễn mộng
Người – tội đồ đốt cháy những chờ mong
Cứ lặng lẽ mỗi hoàng hôn buông xuống
Trang kinh yêu… ta tụng suốt đêm ròng

Ngỡ mình như con suối nhỏ lang thang
Nắng gió đại ngàn ru lời tình tự
Nghìn năm trước dấu chân nai lữ thứ
Nên bây giờ nỗi nhớ cứ mênh mang

Mùa phượng đẹp ngày đó đã vỡ tan
Nhặt cánh rơi ép vào trang thơ cũ
Người có lần  trong mơ màng giấc ngủ
Tìm phương trời xa chiếc bóng đi hoang…?

Nếu một ngày em có thấy ngỡ ngàng
Người năm cũ về ngồi trên bến cũ
Bài thơ cũ  trong từng mùa phượng rũ
Thả theo dòng thương nhớ  mộng phù vân…

19/5/2023

 

THÁNG NĂM

Một góc sân trường còn đó… tháng Năm
Hoa phượng đỏ một bên trời thương nhớ
Đã xa bao mùa thi mà cứ ngỡ
Mới hôm qua tiễn một lớp ra trường

Nhặt xác phượng hồng lòng mãi vấn vương
Lớp đi trước rồi lớp sau tiếp bước
Dòng thời gian có bao giờ chảy ngược
Người lái đò bến cũ mắt mòn theo

Mảnh đất nghìn xưa vốn nặng đói nghèo
Cha còng lưng trên sóng mùa biển lặng
Mẹ cóng rét giữa ngày đông biển động
Vẫn khát khao con đến lớp đến trường

Em bây giờ chiều hóng mát rừng dương
Tối đi dạo những  con đường điện sáng
Đường Ông Rạng như tình ca lãng mạn
Nhịp yên bình của quê mẹ thân yêu

Một góc sân trường rực đỏ trời chiều
Ngẩn ngơ nghe đàn ve sầu tấu nhạc
Vang điệp khúc ngày xưa em đã hát
“… Lòng man mác buồn…” “Như cánh vạc bay”.

Trần Thế Phương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: