Chùm thơ Đoàn Văn Hạnh (Hà Nội)

01/12/21 – 08:12

 

 

Tác giả: Đoàn Văn Hạnh

SAY ĐẮM TÌNH EM

 

Bao mong chờ mới có hôm nay

Một ngày hai ta cùng thoả ước

Chặng đường xa hoá gần gang tấc

Gió rét mưa phùn chẳng nghĩa chi

 

Thế giới này chỉ có đôi ta

Suối ngừng chảy cây rừng im gió

Mưa ngừng rơi chỉ còn đôi lứa

Để con tim trò chuyện con tim

 

Em thả hồn vào bầu trời anh

Chuyện buồn vui xưa nay chia xẻ

Anh là gió nâng cánh diều em

Bạn đời những thổn thức cùng em

 

Anh tưởng gần nhau vơi dần nhớ

Ngờ đâu em sâu sắc nặng tình

Để gặp rồi anh thêm vương vấn

Để đêm về nỗi nhớ thành thơ

 

Có lẽ ngày mai ta lại đi

Để nỗi nhớ chồng lên nỗi nhớ

Em ơi có cách nào ngăn được

Những khát khao cháy bỏng trong anh

 

Thơ viết rồi em vẫn đâu đây

Em xa rồi hương thầm ở lại

Hương thầm theo anh vào giấc ngủ

Giấc mơ nào cũng có hình em

 

Vết son nào in trên áo anh

Màu hồng ấy tươi cùng năm tháng

Thơ tình em vơi đầy sâu nặng

Hạnh phúc nào nâng cánh tình anh

 

RƯỢU VÀ TÌNH

 

Khi say ta mới biết mình người xấu

Em ơi em, anh xấu lắm hơn người

Anh xấu thế em ơi đừng yêu nữa

Kẻ say sưa chỉ biết ly rượu đầy.

 

Kẻ say sưa chỉ nói lời ngay thật

Chẳng biết đâu những lời nói ngọt ngào

Yêu làm chi kẻ say em yêu hỡi

Bởi anh say chỉ biết đến yêu em.

 

Đêm nay trăng sáng mơ màu huyền diệu

Em ơi em hãy nhấp rượu cùng anh

Chỉ một ly rượu hồng thôi em nhé

Uống với em anh tỉnh, chỉ say em.

 

NHỚ LẮM MÀU XANH

 

Sân trường ai đã lấy đi màu cỏ xanh

Để lại cái nóng khô khan cùng gạch ngói

Tiếng cười sinh viên nghe vừa quen vừa lạ

Bỗng xôn xao tà áo trắng buổi tan trường.

 

Em ơi em, em về lối nào vui thế

Má ửng hồng đạt điểm chín hay điểm năm

Hay là em có niềm vui nào khác nữa

Để anh đây cứ ngơ ngẩn đứng nhìn theo.

 

Em có thấy sân trường ngày ngày rộn rã

Có khi nào vui tươi như buổi tan trường

Sao em bỗng đứng nhìn anh lâu như thế

Hay là em tôi cũng nhớ lắm màu xanh.

 

YÊU CHỈ MÌNH EM

 

Tròn bổn phận với đời, trời đất

Anh yêu em, chỉ một mình em

Tình yêu đẹp có bao giờ chia xẻ

Có bao giơ mờ nhạt với thời gian.

 

Yêu em cảm xúc dòng thơ chảy

Dâng tặng em yêu muôn ý thơ

Đọc thơ em có say người viết

Hay chỉ say thơ, chẳng say tình.

 

Anh đợi em từ lúc bình minh

Hoàng hôn buông rồi anh vẫn đợi

Anh với em hai bên sườn núi

Em bình minh, anh phía hoàng hôn

 

Giữa đôi ta đỉnh núi cao vời

Mặt trời lên phân định tây, đông

Muốn sang em đường đầy cách trở

Muốn về anh liệu kịp hoàng hôn.

 

Anh trải tim anh khắp nẻo đường

Nâng bước em đi cùng tia nắng

Tình yêu nào chẳng nhiều cách trở

Em có cùng anh đi hết đường.

 

Dẫu vực thẳm núi cao đầy cách trở

Dù vấp ngã ngại gì em hỡi

Có tình anh nâng bước em đi

Anh chỉ yêu mình em, chỉ một.

 

HƯƠNG THIÊN LÝ

 

Mỗi lần sang nhà em

Giàn thiên lý âm thầm

Cứ quấn quýt bước chân

Dù vội vàng, thong thả.

 

Tới tìm em, không gặp

Chỉ hương thơm thoảng bay

Vương vít suốt lối về

Anh thấy lòng bình thản.

 

Giàn thiên lý trước ngõ

Như lời chào để ngỏ

Lời tạm biệt ngọt ngào

Toả hương thơm phố nhỏ.

            

CHUNG MỘT DÒNG SÔNG

 

Anh và em cách một dòng sông

Nối hai bờ chiếc cầu nho nhỏ

Sông uốn lượn ấp ôm làng xóm

Hiền hoà trôi sông đẹp như em.

 

Em bên bồi thôn anh bên lở

Khi bên anh vàng ươm màu lúa

Là bên em xanh mát màu rau

Cách dòng sông chung màu hạnh phúc.

 

Đêm trăng sáng bên nhịp cầu nhỏ

Tiếng hò em vương vất bờ tre

Cho tiếng sáo của anh bay bổng

Chiếc cầu là nhịp nối hai bờ.

 

Nhớ không em trong đêm hội diễn

Trai làng anh hát bài hành khúc

Gái làng em thích hát dân ca

Những bài ca uyển chuyển đậm đà.

 

Đất nước đẹp như bài em học

Khiến quân thù thèm khát, mưu toan

Khát dòng sông, màu xanh đất Việt

Chúng muốn ta mãi mãi lưng còng.

 

Cũng từ đấy chiếc cầu nhộn nhịp

Tiễn người đi ra trận ngày xuân

Chia tay ai nói nhiều em nhỉ

Hẹn anh về chung một dòng sông.

 

LÁ NON

 

Trên cành tơ non

Năm cánh lá non

Mềm và bé nhỏ

Gió nhẹ chao chao

 

Thủ thỉ điều chi

Mà em lay động

Muốn nói điều chi

Mà nghe rạo rực

 

Dù là cổ thụ

Hay một bụi gai

Cây ơi có biết

Thở nhờ lá non

 

Năm ngón tay anh

Đan từng cánh lá

Nghe dòng nhựa chảy

Ngỡ là mùa xuân

 

Ngày mai cây ơi

Khi mặt trời mọc

Nhớ rằng đêm qua

Lá non không ngủ

 

YÊU NHIỀU HƠN

 

Sao em cứ nói yêu anh nhiều hơn

Em không nói anh yêu em nhiều lắm

Tình yêu biết chừng nào là nhiều ít

Tình càng đong tình càng thấy vơi hơn.

 

Yêu nhau, anh càng thấy yêu mình hơn

Bởi vì em như một dòng nước mát

Giữa nóng bỏng, khô cằn và trầm mặc

Em tưới vào anh sức sống diệu kỳ.

 

Dẫu biết rằng anh yêu em say đắm

Vẫn nghĩ rằng em yêu anh nhiều hơn

Giữa chúng mình có chăng chút

khoảng cách

Khi yêu rồi con gái yêu nhiều hơn.

ĐOÀN VĂN HẠNH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: