05/08/23 – 10:08
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ!
Thương quá một thời tuổi thơ ơi
Bên mái tranh nghèo nát tả tơi
Miếng cơm, manh áo còn chưa đủ
Gió bấc qua rèm, lạnh tím môi!
Tuổi thơ một buổi, ngày đến lớp
Áo trắng khai trường mơ cứ mơ
Ra đồng bắt cá, mò cua, ốc
Chiếc nón trên đầu xơ, xác xơ
Tôi đã đi rồi, đến một nơi
Đèn hoa phố thị sáng rợp trời
Không còn canh cánh ngày hai bữa
Gió bấc không làm lạnh tím môi
Tôi đã đi rồi, lâu, rất lâu!
Lắm lúc còn quên chuyện hôm nào
Nhưng mái tranh nghèo thời thơ ấu
Vẫn mãi trong tôi đến tận giờ
Đất khách cho tôi tròn cơm áo
Thỏa lòng tìm kiếm những khát khao
Dẫu mai đời có nhiều thay đổi
Vẫn mãi thương hoài, tuổi thơ ơi!
Lê Đức Xí
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang