05/08/23 – 03:08
ĐỪNG GỌI EM LÀ MỎ
Thân em như tấm lụa vàng
Trên đất dưới cát cạnh làng Mỹ Yên
Em đang che chở dân hiền
Từng cơn lũ cuốn thiên nhiên đỗ về
Em xinh nên lắm người mê
Cát vàng một giải không hề phôi pha
Em là bãi cát Thôn Ba
Bạn em là bãi Tùng Là năm nào
Bạn em cửa rộng nhà cao
Có chợ Kẻ Gổ khách vào bán mua
Còn em vất vả hai mùa
Khi ngô khi lạc cũng vừa đủ ăn
Dân làng em vẫn khó khăn
Củ khoai củ sắn nhọc nhằn quanh năm
Cát vàng nơi bãi em nằm
Tiếng đồn khách cộp xa xăm tìm về
Em đây trọn một lời thề
Qua bao cám dỗ chẳng hề phôi pha
Em là bãi cát Thôn Ba
Xin đừng gọi mỏ nghe mà chối tại
Mong sao chọn được nhân tài
Xây kè chống lỡ cả hai bên bờ
Mong sao cho đến bao giờ
Sông Ngàn Mọ có đôi bờ bê tông
Người ơi! Người có hay không
Đừng yêu em nữa vì không hợp lòng
Em đây đêm đợi ngày mong
Hai bờ kiên cố cho lòng em vui
Về đây chia sẻ ngọt Bùi
Với dân Cẩm Mỹ quê tui hỡi người
Đừng gọi mỏ thêm buồn cười
Em là bãi cát muôn đời thương dân.
Biện Thành Đồng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang