14/08/23 – 02:08
QUÊN ĐI DĨ VÃNG…!
Bỏ đi em… mãi nhịp buồn
Nào là dĩ vãng… nào thương… nào chờ
Nào là ra ngẩn… vào ngơ
Nào là xưa ấy bây giờ ở đâu…!
Xa xưa chỉ để trong đầu…
Đừng thêm mắm, muối cho rầu ruột gan…
Thơ bay lên tận ngút ngàn
Ngũ ngôn… lục bát… lại sang thơ đường…
Tự do bay bổng tình trường
Làm gì cứ phải vấn vương tơ lòng…
Bỏ đi… đừng mãi chờ mong
Vui vần thơ mới để không lụy tình
Người ta đâu nhớ đến mình
Thì đâu phải mãi hy sinh nhọc lòng…
Ngoài kia đầy rẫy bóng hồng
Như con đò đã qua sông nhớ gì…?
Bỏ đi em… hãy bước đi
Con đường rộng mở hãy vì tương lai
Tình đầu rồi cũng nhạt phai
Bước lên phía trước tương lai huy hoàng…!
Quên đi dĩ vãng mơ màng
Để mà trói buộc… cứ mang trong lòng…!
Thùy Dương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang