06/12/21 – 10:12
NHỮNG CHIẾC LÁ TRONG MÙA Ủ DỘT
Những chiếc lá trong mùa ủ dột
tàn chưa kịp phai
Biệt ly
không tròn cuộc
không tiền lệ
sắt
se
nỗi sầu nhân thế
Ngọn lửa
thay ngàn câu kinh
bóng phù vân nẻo về siêu thoát
trầm luân
một nắm
bụi mờ
Vẫn biết đời như bóng chớp (*)
trăm năm nương cánh phù du
Từng khoảnh khắc
rơi
diêm kết giữa lòng
nhói buốt
(31.8.2021)
(*) Mượn ý từ câu thơ trong bài kệ THỊ ĐỆ TỬ của Thiền sư Vạn Hạnh: “Thân như điện ảnh hữu hoàn vô” (Thân như bóng chớp, có rồi lại không).
NIỀM TIN GIỮA MÙA CHỐNG DỊCH
Đâu riêng gì nơi tôi đang sống
gió lang thang
đường quê lạnh lùng
phố trắng
Những lo toan
lặng thầm
ca dao gõ nhịp
thương nhau
bầu bí chung giàn
Mặt trời
mọc
trên tuyến đầu
trên làn da héo úa
trên đôi môi ngạt thở
Những đứa con
thấy mẹ qua màn hình
đỡ nhớ
Giữa đường biên sinh tử
người ta chạm phải
một chân lý thật giản đơn
hạnh phúc
đâu chỉ riêng mình
cộng đồng nhân sinh
hiểm họa
từ một cá thể vô tình
Những trái tim lặng thầm
mang niềm tin về đích
hạnh phúc trên tay họ
lấp lánh
những giọt nước mắt
(13.7.2021)
NƯỚC MẮT CON CÙNG CHẢY
Tiếng đũa so trong mâm cơm mỗi ngày
Con được ba mẹ chăm chút từng bữa ăn
Con có biết
Bao đứa trẻ mất cha mất mẹ
Bưng chén cơm lặng lẽ nhìn quanh
Dịch bệnh hoành hành có né tránh ai đâu
Còn được bên nhau bởi tình người níu lại
Chỉ xót xa những mảnh đời bấu víu
Bao em thơ chập chững giữa đời dài
Ba mẹ chuẩn bị cho con từng chồng sách vở
Dịch tạm tan lại đến lớp đến trường
Con có biết
Bao đứa trẻ mồ côi buồn nhớ
Bước chân đâu còn bên cạnh người thương
Lướt qua màn hình những cảnh đời đau đáu
Tổ ấm còn đâu vài mảnh phận chơi vơi
Chợt nhìn thấy nước mắt con cùng chảy
Cần lắm con ơi
Giọt đồng cảm
Giữa đời
(23.9.2021)
TRONG NGÀY ĐẠI DỊCH NHỚ NGUYỄN DU
Năm Minh Mạng nguyên niên
Ôn dịch phủ trùm tang tóc
May mà
Nguyễn Du viết xong Truyện Kiều
Không thì
Đất nước
Không có một Đại thi hào
Hai trăm năm sau
Ôn dịch phủ trùm nhân loại
Con cháu của Người
Chung tay phòng chống
Tấm lòng như nước dâng trào
May mà
Đám thi sĩ con cháu của Cụ
Chưa có ai là
Thi hào
(14.7.2021)
ĐẤT CỘI TÌM VỀ
Dịch vây đuổi nên thôi đành vậy
Kiếp tha phương đất khách cưu mang
Sài thành ơi lòng như thắt ruột
Phải rời xa mảnh đất chứa chan
Giữa lằn ranh kiếp đời số phận
Bỗng nhói đau đầu rốn nơi quê hương
Lá lìa cành vẫn tìm về đất cội
Dẫu quê mình cũng đang nhuốm đau thương
Chín ngày tuổi con ơi đường vạn dặm
Rán nghen con đất Mẹ mịt mờ xa
Thương mẹ cha hãy lặng im đừng khóc
Về tới quê ta khóc không muộn mà
(03.8.2021)
LÝ THÀNH LONG
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang